Hi các anh chị em mình ơi,
Lúc trước trang web Úc Châu Xlan muốn mở trang trải nghiệm để có thêm nhiều đề tài cho các bạn tham gia nhưng cuối cùng có lẻ nó bị hạn hẹp quá nên…có mình Xlan trải… rách chiếu luôn hihi…Theo ý kiến của anh Việt Trúc nay chúng ta có thêm trang “tản mạn” này mong rằng anh chị em mình có thêm một sân chơi mới, thoải mái đặt bút ghi ra những cảm xúc của mình về tất cả mọi thứ để chúng ta có chung một niềm vui, hay nổi buồn cùng nhau san sẻ chứ đừng có…”chuyện vui em xin giữ cho nỗi buồn đừng qua đây!” nha! Để nhừng bài viết được hợp lệ mong các anh em mình đừng viết đụng đến chính trị, tôn giáo, hay có tính cách bôi nhọ và xúc phạm cá nhân nào. Xin chân thành cám ơn và mong rằng trang web này đắt hàng hén! Chúc mọi người luôn vui vẻ và đoàn kết. |
* Trang này được xem 93225 lần
Mời các bạn mình vui lòng tản mạn qua đây chơi nha! Xlan có chè, có cháo mà khg có ly chén và muỗng, khổ ghê chắc là húp bằng tay vậy hihi…mời mỗi người một bụm tay nha! yammy ngon quá!
Hello Ngọc đó hả, gia đình vẫn bình yên cả chứ ?
– ok, cả nhà vẫn bình yên đó lời xác nhận của NV Ngọc hiện đang sống và định cư tại thành phố Passau ( Đức quốc )ngã ba biên giới giáp với nước Áo và Tiệp , nơi gặp nhau của 3 con sông lớn , đang bị đang dọa ngập lụt , trận lụt thế kỷ , do H. biết nhà Ngọc tọa lạc trên cao, nên cũng yên tâm hơn .Chúc Ngọc và gia đình bình yên , vài hàng cho các bạn rỏ
mk
Hihi trên trang chủ có con thỏ bụm tay chắc đang lén nhai chocolate, sao giống một anh CT bữa hổm dzậy ta. Anh Linh anh Hoàng anh Mỹ, anh Minh anh Phước ….ai có tật hay dành ăn với KĐ thì lên tiếng nha. Làm gì mà để chụp hình đúng chóc luôn- hết chối-
“Nhân ư bách hạnh, nhậu vi tiên”, có phải không các bạn ?
Lì 1 lam nè ….
http://www.youtube.com/watch?v=I0ihVE09N6k
Anh Minh đã cho một bài hát “huyền thoại nhậu” nhân tiện này Xlan muốn tản mạn …một chút…viết ra 3 tính cách thường xuất hiện khi đàn ông say mèm là “Ác tửu, Phật tửu và Tiếu tửu”
May mắn cho nàng nào có được một đức ông chồng sau khi xỉn có đức tính Phật tửu, nghĩa là về đến nhà trèo được lên giường mà ngủ, còn may mắn hơn nữa nếu mà người ấy khg hề sờ mó đến rượu, xin lỗi các anh tụi em ai luôn ước mơ điều này là trên hết. Ở bên này thì có dịp nhậu nhẹt họp mặt bạn bè các anh đều đi cùng với bà xã khi xỉn vợ chở một mạch về thẳng nhà hoặc là ngồi uống trà cà phê chờ cho nồng độ rượu xuống hết mới lái xe về nên ít khi có tăng 2 hay tăng 3.
Ở Vn các đức lưng quần đi nhậu bằng xe máy nhậu xong chưa đủ cơn qua quán khác làm thêm tăng 2, Xỉn vẫn chạy xe được lại rủ nhau kiếm chỗ làm tiếp tăng 3 mà những cái này bà vợ nào cũng lo, lo tai nạn, lo cái tăng ba đó trở thành “ta” của các anh mà “địch” thì thường phòng thủ ở nhà lo tính toán, dàn binh để đột kích mệt lắm!
Tiếu tửu, Trời má ơi cái ông đức lưng quần nhà em ổng bị rơi vào. Bao giờ nhậu về đến nhà 1,2 giờ sáng lúc nào cũng nói đi taxi trả nhầm tiền (làm mình tiếc) trên tay còn cầm một túi bia mua thêm. rồi nói tùm lum từa lưa cái nọ xọ cái kia cứ dựng đầu mình dậy bắt nghe mà bình thường tĩnh nói mình còn đoán già đoán non được xỉn rồi thì…chắc chỉ có bỏ ra mà chặt, chop thôi! Người ta xỉn mà Xlan uống paradol má ơi! Thường là sáng hôm sau Xlan bị đau đầu (chắc có lẻ vận dụng trí não ráng nghe coi hắn có khai gia tài có bao nhiêu, và chôn ở đâu khg? hihi…)
Ac tửu cái này thì bất hạnh nhất cho ai có được một người đàn ông như vậy! Cứ uống xỉn về thì nhìn thấy vợ con là chửi là đập. Thậm chí có khi gây sự cả với hàng xóm nên mới có chuyện báo chí đăng đầy ra.
Túm lại cái câu “tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đồng tâm bán cú đa!” nói rất đúng nếu mà bạn bè thân, hợp ý chúng ta gặp nhau thì uống ngàn ly cũng không đủ vì vậy nhậu thì đàn ông không thể tránh được đã làm vợ thì chúng ta cam phận phải nghe…ngóng giống Xlan, chắc cũng phải cúi đầu chấp nhận mãi mãi phải khg? Xin các anh nhậu xong đừng tìm kiếm “ta” cứ về nhà với “địch” lúc nào cũng nghĩ “địch” là “ta” rồi làm tròn sứ mạng là xong hết hihi…
Thanks for reading.
À quên nữa chúng ta có chợ chồm hỗm quí 2 rồi xin các bạn vui lòng bỏ comment khác vào chợ dùm Xlan cho trang chợ hoạt động nhé! Để trang này chúng ta tản mạn cho vui. Cám ơn các bạn.
Câu thơ cổ “Nhất nhật phu thê, bá dạ ân” có từ thời Trang Tử, ~300 trước CN, ở cái thời Tam Cang Ngũ Thường còn là nền tảng của xã hội, nói lên sự keo sơn của tình nghĩa vợ chồng
Câu ca dao
“Cái cò lặn lội bờ sông,
Gánh gạo đưa chồng, tiếng khóc nỉ non.”
tả cảnh vợ xa chồng ở lại nuôi con thời Trịnh Nguyễn phân tranh .
Vậy mà 400 năm sau, người đàn bà Việt Nam sau cuộc đổi đời, vẫn gánh gạo thăm nuôi chồng, một mình tảo tần nuôi bầy con dại trước bao nghịch cảnh.
Sắc đẹp sẽ tàn phai theo năm tháng nhưng tấm lòng quảng đại, bao dung, chịu đựng, hy sinh của người phụ nữ Việt Nam sẽ tồn tại trước thử thách của thời gian. Nếu người bạn đời của bạn thuộc týp người này là bạn có phước lắm , tối nằm gác chân lên trán mà suy nghĩ lại xem. Ân nghĩa kiếp này không đền đáp được, thì bạn sẽ phải tiếp tục trả trong kiếp lai sinh.
Tôi có người bà con, hai vợ chồng sống với nhau có 4 mặt con, ông chồng sau này lăng nhăng, bà vợ thì ghen quá, khắc khẩu nên chia tay. Con thành niên rồi nên cũng đở cho bà vợ. Mấy chục năm xa nhau, ông quen nhiều người, giàu nhân ngãi, non vợ chồng, tình cảm coi bộ cũng khắn khít . Thế mà sau khi ông chồng bị tai biến mạch máu não, mấy gánh phở tự động dọn hàng sang xóm khác . Tội nghiệp bà vợ cũ tưởng đã trả xong nợ sau hơn ba mươi năm vắng bóng, ai dè nghe tin ông chồng giửa chiến trường trúng gió, phải nơ người đàn ông tật nguyền về thay tả mỗi ngày .
Các bạn rảnh rỗi down load truyện Tình Lơ của nhà văn miệt vườn Nguyễn Ngọc Tư về nghe chơi, truyện này nghe xong mắc cười quá, nhưng nó nói lên tấm lòng của người phụ nữ Việt Nam
http://www.mediafire.com/?gegup8eiu35x125
Hay vào đây đọc truyên này cũng có chút liên quan
http://chualinhquangpa.org/index.php?option=com_content&view=article&id=123&Itemid=143
Những ân nghĩa mà bạn cho đi, sẽ làm cho bạn thành người tốt hơn . Trời cao có mắt, không mất đi đâu .
Lênh đênh qua cửa Thần Phù,
Khéo tu thì nổi vụng tu thì chìm.
Hi M theo tôi nghĩ không có người phụ nử nào trên thế giới biết hi sinh và chịu đựng giỏi hơn phụ nử VN.
CHÚC CÁC BẠN 1 MÙA PHỤC SINH VUI VẺ
TÌNH NGHĨA
Tình mau đến rồi cũng mau đi, vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau là nhờ nghĩa, nghĩa vợ chồng được vun đắp từng ngày qua những biến cố trải dài theo năm tháng, ngày càng bền chặt, câu chuyện dưới đây là một minh chứng hùng hồn
Trên giường bệnh, người chồng đang hấp hối, tay họ vẩn nắm chặt nhau, người chồng thầm thì với vợ rằng
Em nhớ không ngày xưa khi mới quen nhau, anh đã thi rớt tú tài, lúc đó có em bên cạnh
Những lúc anh thất nghiệp không còn tiền để sống cũng có em bên cạnh, rồi có lần anh bị tai nạn cũng vẩn có em bên cạnh …và khi vướng phải căn bệnh nan y này cũng vẩn chỉ có em bên cạnh anh .
Hôm nay anh muốn nói với em điều này, đây là điều anh muốn nói với em từ lâu lắm rồi….
Người chồng ngập ngừng và nghẹn ngào không nói nên lời, lúc đó người vợ nấc lên nép sát bên chồng và nói ” anh thân yêu, hảy nói đi anh hảy nói hết những gì anh muốn nói, em luôn ở bên anh mà …”
Người chồng sau lúc ngập ngừng cuối cùng cũng nói rằng ” anh muốn nói với em rằng …sao …sao… mà gần em làm anh …xui dữ quá …”
Hic tội nghệp cho người phụ nữ cả đời sống hy sinh lo lắng, chăm sóc, chia sẻ những khó khăn với chồng cho đến khi …ổng liệt giường tưởng ổng nhận ra công đức của mình trước khi băng hà…nào dè… Dù sao cũng là tản mạn một chút và có được một niềm vui cám ơn anh Trúc…mắc cười muốn…báo trù …đàn ông quá huhu…..
A. Trúc ơi ! em ” hục hẵng ” quá…. anh nỡ lòng nào nói lên ” sự thặt phãng phù ” như quậy.
– Không đâu anh , người vợ đáp lời
– người ta nói nhất quá tam mà , lần này anh được hên rồi đó
anh chồng thôi thóp hỏi lại :
– ủa chuyện gì vậy em ?
– trước khi anh tắc thở , em báo tin cho anh hay rằng anh không phải là cha 2 đứa con trai và hôm nay em nói lời chia tay vĩnh viễn với anh , để anh ra đi cho nhẹ nhàng êm ái
– trờiiiiiiiiii, tícccccccccccccccccccccccccccccccccccc
mk
Viết tiếp chương cuối câu chuyện” Nghĩa Tình” của anh Nguyễn Việt Trúc :
Người chồng nghe xong tự nhiên hết bịnh ,đứng dậy nói :
-Mô phật !Thiện tai! Thiện tai ! Con đã được giải thoát mọi dính mắc khổ đau -Mô phật!
NHỮNG SUY NGHĨ VỀ VIỆC VỀ VN HAY Ở LẠI KHI ĐẾN TUỔI VỀ HƯU
Các bạn thân mến !
Đây là vấn đề tôi đã suy nghĩ từ lâu, nay muốn đưa lên cho mọi người xem xét và suy nghĩ. Mổi người trong chúng ta từ những góc nhìn khác nhau sẽ có những nhận định khác nhau, mổi hoàn cảnh và điều kiện khác nhau sẽ cho các quyết định khác nhau, sẽ không có quyết định nào đúng cho tất cã mọi trường hợp. Dưới đây là suy nghĩ cũa riêng tôi, chỉ mong đó là một ý kiến đóng góp thêm nhằm làm rỏ hơn một chút về vấn đề luôn có nhiều tranh cải này.
Từ lâu nay trong anh em chúng ta cũng đã có nhiều ý kiến về việc trở về VN hay ở lại nước ngoài khi đến tuổi về hưu.
Trước khi có quyết định về hay ở ta cần xét các điều kiện quan trọng nhất, các điều kiện này sẽ góp phần chủ yếu cho sự ổn định và hạnh phúc của chúng ta trong cuộc sống ở tuổi về hưu.
Các điều kiện quan trọng cần xét đến như sau:
Tình cảm – Sức khỏe – Mối quan hệ – Khả năng tài chính
Các điều kiện trên thật ra không hề độc lập với nhau mà nó sẽ tác động lẫn nhau rất nhiều, nhất là khả năng tài chính và sức khỏe sẽ có ảnh hưởng bao trùm các điều kiện khác.
Chúng ta cần xét đến từng điều kiện trong hoàn cảnh ở hay về để chọn cho mình một quyết định. Nếu chúng ta sớm có quyết định thì chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị chu toàn hơn cho cuộc sống về chiều.
Quan trọng nhất trong điều kiện này là mối liên hệ tình cảm với con cháu của chúng ta. Cần nhớ rằng hoàn cảnh chúng ta khác xa với hoàn cảnh của cha mẹ ta hiện nay.
Con cái chúng ta không phải là người VN nên mọi suy nghĩ, tình cảm và cung cách xử sự chắc chắn sẽ không gần gũi như chúng ta đối với cha mẹ hiện tại, con của chúng ta sẽ nặng tình cảm với ông bà nội ngoại của nó vì chúng được gần gũi ông bà nhưng cháu của chúng ta thì không gần chúng ta như vậy, ta không thể đòi hỏi hơn được vì xung quanh chúng tất cả mọi người đều hành xử như vậy, văn hóa của ta và chúng đã khác nhau.
Trường hợp may mắn nhất là nơi chúng ở chỉ cách ta một vài giờ lái xe thì số lần gặp gỡ có thể được vài lần trong 1 năm, hoặc nếu gần hơn nữa và nếu chúng ta có nơi ở không quá tồi tàn thì có hy vọng chúng sẽ gởi cháu cho chúng ta giữ khi cần thiết như vậy ta sẽ có thêm thời gian gần gủi chúng
Nếu vì công việc làm chúng đã move qua tiểu bang khác thì một năm gặp nhau 1 lần cũng là điều đáng mơ ước vì chúng phải dành vacation cho cuộc đi chơi gia đình riêng của chúng và bạn bè ( việc này sẽ thú vị hơn chuyến viếng thăm dành cho chúng ta ).
Nếu có tiền thì chúng ta có thể đến thăm chúng lúc nào thuận lợi nhưng cũng chỉ làm được điều đó khi còn đủ sức khỏe để đi máy bay mà thôi mà thời gian từ đó cho đến lúc từ giả cõi đời này có lẽ không phải là ngắn trong điều kiện y tế hiện nay – chúng ta sẽ có khoảng thời gian rất dài không thể chủ động để thăm con cháu
Còn nếu không ( tiền lương hưu dưới 1200 USD ) thì chỉ còn chờ đợi và hy vọng mà thôi. Nếu để tiết kiệm tiền ta chỉ share phòng mà không mướn appartment thì con cháu có muốn đến thăm ta cũng chẳng có chỗ để ở thăm, vả lại khi ta đã già thì chủ nhà sẽ rất e ngại chuyện ta chết bất ngờ trong nhà của họ nên họ sẽ từ chối các trường hợp già yếu.
Bạn thương nhớ quê hương VN ư ? Bạn muốn tìm về những kỷ niệm xưa thời cắp sách đến trường ư ? Bạn mơ về bến sông xưa còn đò cũ ư ? Điều đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng của bạn, với số lương hưu ít ỏi đó chỉ đủ cho bạn tồn tại mà thôi chứ không đủ cho bạn “sống” đâu.
Nếu lương hưu chỉ 800 USD thì ngay cả chiếc xe bạn cũng chẳng có để chạy, cứ suốt ngày quanh quẩn trong nhà để chờ đợi chuyến viếng thăm bất ngờ của ai đó, chờ đợi từ năm nay đến năm khác
Nhưng dù chúng ta có tiền hay không thì đến khi ta bệnh hoạn không thể tự chăm sóc cho bản thân mình trong một thời gian dài thì việc vào nursing home ( viện dưỡng lão ) là điều chắc chắn, lúc đó nếu người phối ngẫu của mình vẫn còn bên cạnh thì cũng còn an ủi được phần nào nhưng nếu chẳng may không còn nữa thì thật là buồn. Xung quanh chúng ta là những người già không cùng văn hóa, không cùng kỷ niệm và nhất là ngôn ngữ khác nhau thì lấy gì mà tâm sự nhất là khi về già thì khả năng ngoại ngữ sẽ mai một dần theo thời gian.
Nếu may mắn có con cháu ở gần thì thời gian đầu có thề là mỗi ngày thăm 1 lần, sau đó thì mỗi tuần, mỗi tháng 1 lần thậm chí 1 năm và thời gian mỗi lần viếng thăm sẽ ngắn dần đi vì chúng ngày càng bận rộn hơn và sự áy náy về hoàn cảnh của cha mẹ cũng sẽ chai đá dần theo năm tháng, những cuộc viếng thăm càng về sau thì càng nặng về bổn phận hơn là tình cảm.Đây là một thực tế hiển nhiên mà tất cả mọi người sẽ trải qua.
Điều này đối với người Mỹ cũng diễn ra như vậy nhưng họ đã quen cuộc sống như vậy từ bao đời nay và xung quanh họ cũng có mọi người cùng ngôn ngữ cùng văn hóa và cùng những kỷ niệm của tuổi thơ để hàn huyên tâm sự thì sự cô đơn đó sẽ giảm đi rất nhiều.
Chúng ta chưa nói đến sự kỳ thị hoặc sự abuse ( sự bạo hành )trong nursing home, nếu là loại nursing home rẻ tiền dưới 2000 USD/ tháng thì thật sự là ngán ngẩm.( tôi đã vào vài nursing home loại này thì thấy rằng tất cả mọi người tại đó đều có vẻ sợ y tá lắm cho nên nạn abuse có thể xảy ra chứ không phải là không có , abuse về thể xác thì không chắc nhưng về tinh thần thì chắc chắn là có).
Có vẻ mọi người VN đang sống tại Mỹ luôn né tránh đề cập đến cuộc sống vào cuối đời tại nursing home hoặc có nói đến thì cũng nói qua loa chứ không bao giờ nói đến đời sống tinh thần của những người già VN tại đây. Nghe nói ở Califonia đã bắt đầu có một nursing home của người VN mở ra dành cho người Châu Á, nếu được như vậy thì đời sống tinh thần sẽ được cải thiện hơn nhiều.
Nếu bạn là người thích sống khép kín, đã thấm nhuần văn hóa và ngôn ngữ Mỹ và bạn không ngại sự kỳ thị thì bạn có thể yên tâm mà tiếp tục sống vì bài viết này không dành cho bạn, nếu bạn còn một chút gì đó VN trong huyết quản của bạn thì bạn nên chuẩn bị trước để khỏi bị hụt hẫng sau này.
Các mối quan hệ tình cảm khác là quê hương , gia đình anh chị em, họ hàng, bạn bè cũng là điều cần cân nhắc đến .
Nếu chúng ta chỉ có con cái ở đây với điều kiện thăm viếng ít ỏi như vậy trong khi toàn bộ những mối liên hệ tình cảm khác đều còn ở VN và những mối liên hệ đó rất mật thiết thì tại sao bạn không trở về sống tại VN ?
Điều quan trọng hơn hết là tiền lương hưu của bạn đã không thể cho bạn cuộc sống bình thuờng tại Mỹ.
Sau đây là chi phí tối thiểu để tồn tại:
– Mướn appartment rẻ tiền 600 USD
-Mua supplement ( mua bảo hiểm phụ thêm vì tại TX
một số lớn bác sĩ không nhận medicare) 180 USD
– Điện, nước, điện thoại, cable, internet (không cell phone) 150 USD
– Tiền ăn uống, quần áo, giặt giũ và chi phí lặt vặt 150 USD
– Chi phí thuốc men 20 USD
Tổng cộng 1100 USD
Nếu bạn muốn có một chiếc xe để không phải đi nhờ thì thêm tối thiểu là 150 USD trong đó gồm tiền mua xe cũ ( ví dụ bạn may mắn mua được xe trị giá 2,000 USD sử dụng trong 3 năm mà không bị hư hỏng gì, thì chia ra cho 36 tháng sẽ là 55 USD ) còn lại 95 USD là bảo hiểm, xăng, thay nhớt, thay vỏ, bố thắng …..với số lần sử dụng vô cùng hạn chế
Như vậy tổng chi phí sẽ lên đến 1250 USD, đây là chi phí tối thiểu, bạn sẽ không bao giờ có tiền để sử dụng trong giao tế, không có tiền để bay đi thăm bạn bè và người thân và nếu ai đó mời bạn dự tiệc thì bạn cũng khó lòng chấp nhận vì bạn sẽ chẳng bao giờ có tiền để mời ngược lại người ta nếu bạn có mức lương hưu dưới 1250 USD. Như vậy cho dù không muốn thì bạn cứ phải sống khép kín không giao tiếp
Chẳng lẽ ta làm việc cả đời để cuối cùng đón nhận một cuộc sống như vậy, sống mà không thể giao tiếp, không thể đi du lịch và thăm hỏi thân nhân, không có chút tiền để mua quà cho cháu và cứ như vậy cho đến lúc sức khỏe lụi tàn rồi vào nursing home để bắt đầu giai đoạn cuối cùng của cuộc đời.
Cách nào để thoát ra khỏi hoàn cảnh đó ? Xin thưa là có các bạn ạ !
Nếu lương hưu thấp bạn có thể sống cuộc sống khá thoải mái tại VN mà vẫn còn dành được tiền đề làm từ thiện hoặc mỗi năm bay ngược qua Mỹ thăm con cháu và thân nhân hoặc đi du lịch các nước khác.
Chi phí tại VN cho cuộc sống bình thường hiện nay như sau :
– Mướn nhà tại chung cư loại trung bình 300 USD
– Tiền ăn, quần áo 100 USD
– Tiền điện, nước, điện thoại, cable, internet, cell phone 100 USD
– Chi phí xe cộ, taxi, xích lô 100 USD
– Nếu bạn có lương hưu là 1200 USD thì bạn có thể save ( để dành ) mỗi tháng khoảng 500- 600USD, nếu cả hai vợ chồng thì sẽ dư nhiều hơn, mỗi tháng bạn có thể đi Vũng Tàu, Nha Trang…..mà vẫn còn đủ tiền để đi du lịch nước ngoài.
Trong trường hợp bạn có anh em đã có sẵn nhà tại VN thì càng tuyệt với hơn vì với số tiền mướn chung cư đã đủ cho cả gia đình ăn uống bình thường trong một tháng, bạn chỉ cần một căn phòng cho riêng mình là đủ.
Tại VN hiện nầy có nhiều service ( dịch vụ ) lắm, xin kể ra như sau :
-Thuê người clean up ( vệ sinh dọn dẹp ) nhà cửa 1 USD/1 giờ
– Thuê người chăm sóc người bệnh 100 USD/1 tháng
– Chi phí khám bệnh bác sĩ tư 10 USD/ 1 lần
– Chi phí ca mổ tim ( mổ by pass ) 5000 USD
– Nếu bạn có xe mà không muốn lái thì có thể gọi là sẽ có tài xế đến nhà và lái cho bạn, sau đó chỉ trả tiền công tùy theo thời gian lái
– Một chuyến taxi từ trung tâm sài gòn đến chợ Thủ Đức vào khoảng 10 USD
Các loại thuốc men thì phần lớn từ Pháp hoặc một số ít từ Mỹ, hiện nay có một số bệnh viện tư nhân có trang bị khá hiện đại, được các bác sĩ du học từ Mỹ , Pháp, Anh…..điều trị
Có rất nhiều tuyến xe bus có máy lạnh, tuyến metro đầu tiên đang được xây dựng sẽ khánh thành vào năm 2014 và sau đó là 2 tuyến nữa, tuyến xe điện cũng đang triển khai xây dựng.
Nếu bạn có can đảm như tôi bạn sẽ ngự trên một chiếc xe Honđa 2 bánh để ngao du khắp nơi.
Cuộc sống mỗi nơi một khác
– Nếu bạn có tình yêu cây đa xưa bến đò cũ lớn hơn nổi khó chịu về sự ô nhiễm môi trường thì bạn có thể về sống tại VN.
-Nếu tình yêu và sự thông cảm với những con người VN hiền lành chân chất lớn hơn nổi khó chịu về sự bất lịch sự nơi công cộng, sự không biết nhường nhịn nhau nơi công cộng thì bạn có thể về sống tại VN.
-Nếu bạn yêu quê hương mình, yêu con người VN đã và đang chịu nhiều khó khăn nhưng vẫn đang tìm cách vươn lên, nếu tình yêu đó lớn hơn sự khó chịu về cung cách hành xử của chính quyền sở tại thì bạn có thể về sống tại VN.
Chúng ta có thể nhận đỡ đầu cho con cháu của anh em bà con mình hoặc nhận 1 – 2 sinh viên nghèo hiếu học cho chúng nơi ăn ở và dạy dỗ chúng thì sau này chúng sẽ gần gũi ta như con cháu trong nhà, tuổi già đỡ hiu quạnh hơn và chúng ta cũng hạnh phúc hơn vì đã làm việc thiện.
Khi sức khỏe sa sút ta không thể bay đi xa để thăm con cháu, thân nhân thì chính những mối quan hệ mới này sẽ sưởi ấm cuộc đời ta. Có biết bao nhiêu cuộc đời cần được giúp đỡ, làm từ thiện ở tuổi già sẽ làm lòng ta thanh thản hơn và cảm thấy ta thật sự vẫn còn có ích cho mọi người
Cuối cùng bạn có quyền hy vọng vào một ngày mai tốt đẹp hơn ở quê nhà khi mức sống ngày càng cao thì sự đòi hỏi về dân chủ từ đó cũng sẽ cao hon, lúc đó sự thay đổi sẽ diễn ra nhanh chóng hơn.
Dân chủ sẽ có được từ sự đòi hỏi của người dân chứ không có chính quyền nào tự động mở rộng dân chủ cả .
TB : Bài viết này tôi đã viết từ năm 2009 cho nên có một số chi phí hiện không còn phù hợp nữa, chỉ có giá trị tham khảo
Cám ơn anh Trúc đã viết một bài để cho mọi người biết được cuộc sống ở Mỹ. Xlan rất may mắn là được hạ cánh an toàn ở Úc. Đối với mình nước Úc là một quốc gia hiền hoà nếu so với Mỹ thì còn thua về các mặt. Có điều ở Úc thì chắc yên tâm cho tuổi già vì điều kiện medicare, healthcare, pension ở bên này tương đối tốt và cầu xin lúc Xlan già đừng có thay đổi gì cả!
Hồi Xlan mới qua Úc phải nói là tìm việc làm khó khăn vô cùng vì tuổi lớn muốn xoay sở học để có cái bằng cấp phải mất ít nhât 7 năm college (đã trừ hao tuổi già học chậm hơn) Tuổi bốn mưới mấy mà nghe có người nước ngoài lấy mừng muốn chết tưởng đâu đã tìm được một bóng tùng phu để ẩn nấp …nào dè…Mình cũng kg dám đòi hỏi gì cả vì mình cũng chẳng còn trẻ để mà chảnh chẹ để nâng giá, thôi thì cố mà chạy nước rút để đưa con trai qua mà đoàn tựu có cái nơi để mà dưỡng già vì mỗi lần nghĩ lại, một người như Xlan khg thân nhân họ hàng, khg nhà cửa khg có của để dành, người đàn ông bên cạnh chỉ là một người bạn khg phải bờ vai cho mình tựa ngã thì làm sao tồn tại bên này bây giờ? Và nhiều lần mình cũng nghĩ về già sẽ về Vn sống.
Bây giờ nghĩ đến cũng còn thấy sợ, nhưng cũng hạ quyết tâm cho mình cao lắm rồi, chuẩn bị sẽ vào nursing home với cái laptop khi không còn khả năng giúp ích cho con cái, trên net Xlan có những người bạn thân thương này. Các bạn đã giúp Xlan vơi đi rất nhiều nổi cô đơn, sợ hải, quạnh vắng. Một điều quan trọng là khg cần phải dựa dẩm vào ai (con và người đó) Vậy thì cái đặc ân này Xlan nên cám ơn Thượng Đế đã ban phát cho mình, và vui vẽ, chờ đợi tiếp những đặc ân khác từ chính phủ ban phát phải khg?
Xin các anh em guest nhà mình đã vào đây đọc những comment của Xlan cũng như của các anh hãy đặt bút đề tên cho Xlan biết bên cạnh mình còn có những ai cho Xlan vui vẽ yên tâm mà sống tiếp, và thật sự muốn biết cái vòng tròn giải vây cho Xlan ngày đó bây giờ có được rộng ra khg? Chắc là bự thêm lắm rồi!
Cám ơn các anh và các bạn. Hẹn gặp mọi người ở nursing home trên webcam chẳng bao lâu nữa hén! Chúc sức khoẻ cả nhà!
A.TRÚC THAN MEN !
MÌNH LÀ LÊ TỰ HÙNG CHS.KTCT ,LỚP 12T1 NIÊN KHOÁ 75 – 76 ,MÌNH ĐẾN ÚC ĐƯỢC HƠN 2 NĂM , MÌNH CÓ SINH HOẠT TRONG NHÓM CHS.KTCT ÚC ,MÌNH CỦNG CÓ NHỮNG SUY NGHĨ NHƯ A. TRÚC VỀ CUỘC SỐNG TUỔI VỀ GIÀ SAU NẦY LÀ Ở XỨ NGƯỜI HAY Ở QUÊ HƯƠNG VN . MÌNH CÁM ƠN A. TRÚC ĐÃ PHÂN TÍCH ĐẾN MỌI LÃNH VỰC CỦA 2 CUỘC SỐNG . HI!!!HI!!! THEO TÔI NẾU CÓ ĐIỀU KIỆN LÀ MÌNH ĐI ĐI ,VỀ VỀ LÀ OK ! NHƯNG KHI ĐI HẾT NỖI THÌ Ở VN , HY VỌNG CÓ ĐƯỢC VÀI CÂY NHANG ĐỠ TUỔI LÒNG !!!!!! VÌ NHANG BÊN ÚC MẮC TIỀN HƠN Ở VN HI!!!HI!!! HÙNG SẼ CÓ DỊP TÂM SỰ NHIỀU VỀ CUỘC SỐNG XỨ NGƯỜI VÀ Ở QUÊ HƯƠNG VN . HÙNG CHÚC A. TRÚC VÀ TẤT CẢ ĐỒNG MÔN ĐƯỢC NHIỀU SỨC KHOẼ VÀ THẬT HẠNH PHÚC ….
THÂN CHÀO CÁC BẠN
Hi anh Hùng ơi dữ ác hôn từ hồi lập web tới giờ anh Hùng mới lên cho một cái comment. Xin anh có thời gian thì vào đây tản mạn với tụi em cho vui. Em thấy anh cũng có nhiều đề tài lắm mà!
Hihi còn ở Vn bây giờ người ta chơi model đốt nhang điện cho đẹp và khg bị ám khói nhà cửa ấm thì chắc có nhưng khg còn mùi thơm của nhang nữa. Thôi thì chúng ta chuẩn bị trở về cát bụi khg hương khg khói, khg bánh khg trà cũng chẳng có hạt dưa đi vì con cái chúng ta sau này tụi nó bận quá cũng đừng trách móc tụi nó làm chi tội nghiệp phải khg?
Chúc anh Hùng thật nhiều sức khoẻ. Hẹn anh những comment khác cho em chọt hehe…
Anh Hùng mến !
Hai hôm trước có reply cho anh nhưng bấm thế nào mà nó mất tiêu rồi làm biếng gỏ lại nên thôi .
Cám ơn anh đã đọc và có ý kiến về việc Về & Ở, mổi người có hoàn cảnh riêng nên tuỳ mình tính toán sao cho phù hợp với điều kiện cũa mình . Thường thì ở tuổi anh mà đi nước ngoài thì ít khi ở lại vì hầu hết các mối liên hệ tình cãm đều còn đầy đủ ở VN, tuổi càng lớn thì các nhu cầu khác càng bớt dần nhưng nhu cầu tình cãm lại tăng lên . Nếu có khả năng tài chính thì hầu hết đều có quyết định giống như anh . Hãy để cho bọn trẽ được tự do sống cuộc đời cũa nó, đừng quá bận tâm cho chúng, cũng đừng cột cuộc đời cũa mình vào nó rồi cuối cùng cã hai đều gặp khó khăn ( đây là suy nghĩ cũa thằng đàn em nói với đàn anh đó nhe )
Nếu tôi được xem hình anh còn trẽ chắc là sẽ nhớ đến anh đó . Chúc anh luôn vui và khoẻ cứ vui với những gì đang có, vì mổi ngày trôi qua là một phần cũa cuộc đời mà cuộc đời vốn dĩ quá ngắn đối với những người ham vui như chúng ta hi hi hi…..
Hi anh Hung
Khoe Khong
Anh Hung la 12T1 (74-75) chu khong phai (75-76) nhe anh
Hi vong suc khoe cua anh hoi phuc
Than
Linh 12 T4 ( 74-75)
CHÀO LINH THÂN MẾN ! ! !
OH ! LÂU QUÁ GẦN 4 THÁNG RỒI HÙNG CHƯA HỌP MẶT NHẬU CÙNG NHÓM CỦA MÌNH…LÝ DO : LONG THỂ BẤT AN VÌ LONG SÀNG CÓ…..RỆP HI,,,HI,,,LINH ƠI ĐẾN BÂY GIỜ THÌ SK HÙNG CŨNG OK RỒI ĐÓ LINH ,HÙNG CÁM ƠN LINH CÓ LỜI HỎI THĂM NHƯNG BS VẨN CÒN CẤM NHẬU ĐẾN HẾT THÁNG 6 ĐÓ THÔI PHẢI RÁNG NHỊN HI…..HI…ĐẾN THÁNG 7 NHẬU BÙ ĐÓ NHA ,,,,,,HÙNG CŨNG CHÚC LINH ĐƯỢC NHIỀU SỨC KHOẼ , CÔNG VIỆC TẤT CẢ ĐƯỢC TỐT ĐẸP .HẸN GẶP LẠI …BYE BYE ! ! !
Hic anh Hùng ơi, KĐ mong là anh Hùng vô nhà đặt bút viết vài chữ cho anh chị em biết anh Hùng còn khoẻ, bữa hổm họp mặt ngoài park KĐ cứ lo anh bị hắc hơi rồi bịnh nặng vì cả nhóm nhắc anh nhiều qúa. Sao mà anh bắt mấy con rệp ở long sàng của anh lâu qúa dzậy? lẹ lẹ lên nha ông bác sĩ nào cấm anh nhậu tới tháng 6 lận??? ổng sợ ….hết bia hả? Hy vọng gặp anh lần tới để KĐ có dịp ….phá mồi hén.
A. Trúc nghe anh nói sẽ về VN, Chi Đàm nhận nấu cơm tháng cho anh đó mà sao hổm rày chưa thấy hắn lên tiếng, thôi thì em xí trước nghe tay nghề nấu ăn của em chưa bị ai kiện tụng gì hết yên tâm nha.
Thoại Vân mến !
Nếu Chi Đàm nấu thì anh yên tâm vì dầu có chưa quen khẩu vị nhưng còn được đổi món ăn chứ còn một nồi thịt kho mà ăn một tuần thì để anh vô chùa ăn cơm chay chắc sướng hơn ( có lẽ vì lý do này mà anh Sơn dầu chìu vợ cách mấy cũng chỉ đủ can đãm ăn cơm nhà ngày một buổi mà thôi )
Đọc những comments cũa T Vân, biết gia đình đang hạnh phúc thật mừng cho hai bạn . Đúng như T Vân nói ” Tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc . Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn ” Biết đủ là đủ, ai cũng hiểu như vậy nhưng không phải ai cũng làm được đâu, còn tuỳ vào tâm cũa mổi người nữa . Ai cũng sống nhưng không phải ai cũng biết sống là như vậy . Những gì T Vân đang có trong tay hiện nay là rất quý, cố giử chặt nó nhé
Sự thành đạt trong đời cuối cùng là hạnh phúc chứ chẳng phải tiền tài danh vọng địa vị chi cã, những thứ đó con người cố gắng kiếm tìm là để nhờ nó mà đạt được mục đích là hạnh phúc mà thôi nhưng có điều là trong khi mê mải chạy theo những thứ đó thì người ta lại quên mất mục tiêu đích thực cũa đời mình . Hai bạn hãy tin rằng gia đình mình đã thành đạt vậy .
Chuyện bây giờ mới kể, số là nắm 2011 là lớp đàn anh nên Hiệp có ” bổn phận ” đi thăm em út sinh sống ra sao ? Nếu đi 1 mình nhiều khi người ta nói mình chủ quan ,nên mới ” chiêu sinh thêm ” Lữ thành Long đi theo là nhân chứng , làm một chuyến kiểm tra tình hình thực tế cuộc sống của gia đình Trúc-Diệu , được báo trước gần cả năm , nên Trúc mới có thì giờ dọn dẹp nhà của ,lau nhà, …..Vào ngày trời nóng thấy đổ lữa 102°F tức gần 40°C , lê lếch thân già đi kinh lý bằng chuyến xe đò Houston – Dallas , do đứa bạn làm chủ xe ,thành ra được miễn phí ,nói là xe đò cho oai thật ra là xe 12 chổ , ngồi trên xe mà H. cứ tưởng là mình đang ngồi trên xe đò đi về miền Tây , thiên hạ nói tiếng Việt, nghe cải lương , chỉ còn thiếu nghe tiếng rao : mía ghiêm ,mía ghiêm đây ….. Đến trưa 12g ,thì đến nơi , nhìn giáo dác chẳng thấy tên Trúc đâu cả ,đến khi nhìn thấy một ông già quơ tay , à thì ra đó là Trúc :
– mầy đó hả Trúc
– ừ tao đấy mà
Bạn bè hơn 20 năm sau mới có dịp gặp lại , mình đã già ,mà Trúc còn già hơn nữa , bằng chứng là tấm hình của Trúc trên diễn đàn mà Trúc than ” trông thê thảm ” ,H. quá xúc động không nói nên lời , không phải là do bạn bè lâu năm không gặp nhau , mà sự thật phủ phàn là H. đã già ,còn ngon cơm Trúc nó còn lão hơn H. nữa, trong lòng thấy vui lâng lâng, dù sao cũng còn ăn ủi . Trúc hỏi H. đầu tiên mầy có gì nói cảm tưởng hay không ?
– việc đầu tiên là tao đói bụng lắm rồi , dẫn tao đi ăn rồi nhớ trả tiền luôn nghe ,bạn bè chơi với nhau lâu năm nên hiểu tính nhau hết ,phải nói cho rỏ ràng , nếu chỉ nói dẫn tao đi ăn ,thì hắn chỉ có nhiệm vụ dẫn đí thôi ,còn trả tiền là đến phiên mình .
– Tao quên rút tiền mặt rồi . Trúc trả lời , mầy đến thăm tao vui quá ,nên quên rút tiền .Nhưng đùng lo ,ở nhà tao đã có sẵn nồi nước phở , giờ mua thịt bò về là bọn mình ăn
– không sao cứ đến tiệm nào chịu nhận thẻ là được rồi , thôi cứ ra tiệm cho chắc ăn , rủi mầy nấu dở làm sao tao nuốt cho vào .
Sau khi ăn xong no nê , Trúc dẫn tôi vào chợ , thì ra trong lúc ăn Trúc có khoe với H. là ở nhà hắn đã hầm sẵn nồi nước phở , vẫn giử ý định khoe tài với tôi về nấu ăn ,giờ đi mua Thịt bò về , vào chợ Trúc lựa thịt bò , hắn quây sang hỏi tôi, miếng này ngon phải không H. ?
– Ủa mầy mua thịt bò nấu phở cho tao ăn thiệt đó hả ?
– ừ ,tao nấu phở ngon nhất nhà đó nghe , ai ăn cũng gật đầu khen ngon hết đó
– coi chừng mọi người ráng nuốt vào ,chứ không phải gật đầu đau nghe
– tao gợi ý là nồi phở để tối đón thằng Long về khuya cho nó ăn ,còn tao với mầy trên đường đi đón nó vào tiệm ăn cho chắc cú .
Có bà đứng kế bên nghe tôi nói xong ,quay đi cười .
Sau khi đi đón Long từ phi trường về ,Trúc làm cho L. tô phở đầy ,to ,trong lúc ăn H. mang câu chuyện Trúc nấu phở ra kể cho Long nghe , còn giải thích thêm là không phải tao không tin tài nấu ăn của Trúc , mà tại tao muốn cái gì cũng chắc cú hết . Khi ráng ăn hết tô phở xong, Long nói
– chưa bao giờ tao ăn tô phở nó tệ như thế này ,thằng H. có lý từ ngày mai đến khi bọn tao về , bọn mình sẽ ăn tiệm .Hahahahahahahaha.
Câu chuyện kể cho vui thôi ,thêm đủ bọt ngọt , đường , muối vào cho nó thêm đậm đà . Chúc mọi người l² vui vẻ .
mk
A Hiệp ơi như vậy túm lại sau khi thêm muối đường bột ngọt thì tô phở ngon hay dỡ vậy? Chắc phải hỏi anh Long cho công bằng để cho Thoại Vân và Chi yên tâm còn biết anh Trúc là người dễ ăn hay khó ăn mà nhận nấu cơm tháng khi ảnh về hưu hihi…
Hihi anh Hiệp ơi, anh Trúc đúng là thầy giáo số một luôn dạy từ miếng ăn ngầm nói mấy ông “phở ” cũng có lúc dở lúc ngon, thôi quay về ăn cơm cho chắc bụng đi nha mấy anh.
Anh Trúc à cẩn thận trước khi gởi gắm thân già cho 2 cô bạn đồng môn này nha! Xlan nghe Chi nói nhà nàng nấu ăn nhạt nhẽo lắm khg ăn muối sợ bị sơ cứng động mạch, khg dầu mỡ cứ rau thịt bỏ lên bếp mà luộc thôi. Còn Thoại Vân anh đọc bài thịt kho tàu của nhỏ chưa? Không thích ăn thịt đùi cứ toàn ba rọi mà kho coi chừng cholesterol lên hồi nào khg hay đó nha! Nấu mà anh Sơn đến nổi khg dám kêu lính bắt vì sợ nếu nàng được thả về thay vì 1 tuần một nồi thịt kho tàu chuyển qua thành 2 hay 3 tuần có mà khóc ròng.
Cách tốt nhất là tìm cách sang Australia dưỡng già, mua nhà cạnh nhà anh Ngọc Tuấn và Lan A thì coi bộ bửa ăn sung túc hơn, anh Tuấn còn có bạn ngồi nhăm nhi cà phê mà chờ đợi cơm dâng nước rót, xong bửa 2 anh chỉ đảm nhận rửa chén, người rửa người úp là yên tâm (đây là nhiệm vụ của anh Tuấn mỗi ngày giờ có thêm bạn sẻ chia).
Coi như cô bạn này góp cho anh ý kiến để kết liểu đời mình nha!
Xuân Lan ơi !
Không biết tấm hình cũa mình trên diển đàn này X Lan tuyển được từ đâu mà nhìn thê thảm như người mới vớt dưới sông lên vậy ? Mình vốn không đẹp trai nhưng cũng đâu đến nổi thê thảm lắm, bằng chứng là Ngọc Lan, Kim Loan, Xuân Lan, v.v…..không ai nhận ra mình cã chứ nếu xấu xí đặc biệt thì mọi người nhìn một lần sẽ tởn tới già nhớ hoài không quên, đề nghị thế vào hình kem đánh răng Hynos may ra giá trị sẽ tăng lên một chút cho đở tủi .
Lần đi Mỹ sắp tới X Lan có nhiệm vụ gặp mặt từng người thúc ép người ta tham gia cho diễn đàn đông vui lên mới được, có lẽ dùng chung diễn đàn này cũng được không cần phải rải ra những diễn đàn khác nhau đâu nhỉ ? Úc, Mỹ, Canada, Việt Nam, Pháp, Đức ……cứ vô chung diễn đàn này là xong .
Sắp tới mình sẽ thử viết những tiểu phẩm để thay đổi không khí giống như Khoảnh Khắc Mùa Xuân mình vừa post lên vậy đó, đến khi được nhiều nhiều thì bỏ nó chung một chổ trong mục NVT hoặc tản mạn cũng được
Được rồi anh Trúc cứ chuẩn bị cung tên bên đó sẵn cho Xlan kỳ này qua Xlan sẽ hỏi hết từng người có muốn vừa cười vừa tham gia trang web Úc Châu hay vừa khóc vừa tham gia. Nếu khg ai chịu viết thì anh Trúc cứ bắn nát trái tim Xlan cho mọi người nhìn thấy sự dũng cảm và tấm chân tình của Xlan nha! Nhưng mà trái tim này hồi còn đi học yêu nhiều quá lủng lổ tùm lum rồi anh nhớ nhắm kỹ chỗ nào có lỗ thì bắn vào ngay đó cho nó trật! Bắn trúng là em chết toi bỏ cái vé lượt về uổn lắm đó! Huhuhu…..
XLan này cứ đâm sau lưng chiến sỉ hoài vậy ta , nếu cần cơm dâng nước rót mình dư sức làm được mà còn xoa đầu, vổ đít hát ru nửa khuyến mãi hai câu nè :
Gió mùa thu em ru anh ngủ
Năm canh chầy em ngủ trước anh
Ai không ngủ được trơ mắt ếch ráng chịu, thấy mình hiền ngoan ” thụt nữ ” chưa ?
Kính chào anh Trúc,
Cảm ơn anh đã phân tích thật rỏ ràng, cụ thể và sâu sắc những lợi hại, được mất khi về sống tại VN. Bài viết rất bổ ích cho anh em CT. Tôi thật sự mến anh khi đọc qua những chi tiết dù hơi tiền bạc ấy. Nó nói lên sự trăn trở, cân nhắc bao năm của riêng anh.
Tôi cũng đã cân nhắc. Không cân nhắc sao được khi chính mình đã đánh đổi qúa nhiều để có được điều kiện ấy? Như anh, tôi quyết định và đã về sống ở VN hơn năm năm nay. Tôi thấy mình sống vui, khoẻ, nhẹ nhàng và có ý nghiã hơn.
– Vui vì có bầu, có bạn, có ván, có xôi, có nồi cơm nếp..
– Khoẻ vì có chút ít lao động trồng cây, tỉa cành.
– Nhẹ nhàng vì không cảm thấy áp lực bị thua kém, chèn ép.
– Có ý nghiã vì mình được lại là mình, được sống tại quê hương, làm những gì có thể cho bà con mình.
Tôi đồng ý với anh: dù ở đâu phải có tiền mới có hạnh phúc nhưng ở VN mình cần ít tiền hơn, ít hơn cả những gì anh tính. Theo tôi, mươi triệu VND (500 USD) cũng đủ cho mỗi tháng. Tôi thiết nghĩ khi mình về sống tại VN, mình nên sống như người VN trên đất nước mình. Đừng sống như người nước ngoài trên quê hương mình. Sống để chia sẻ, để hiểu và thương dân mình. Lương công nhân trung bình ba triệu một tháng. Vùng sâu, vùng xa lương còn thấp hơn nữa. Nếu mình có dư, càng tốt.. Vui nhiều hơn và làm được nhiều việc hơn. Vui gì và làm gì tùy mình..
Chuyện con cái, tôi cũng đồng ý với anh: chúng phải vươn lên bằng chính bàn tay và khối óc của chúng. Nếu thích cuộc sống ở nước ngoài, chúng sẽ không muốn và không cần về VN. Chúng sẽ không có trách nhiệm với cha mẹ như ở VN. Về VN là trút bỏ gánh nặng một cách hợp lý cho chúng. Mình hoàn toàn không trách chúng và chúng cũng không thể trách mình nếu mình đã chu toàn cho đến lúc chúng trưởng thành. Ngược lại, nếu chúng tự hỏi mình là ai và muốn tìm về cội gốc mình cũng đã sẵn sàng. Về VN là chỉ bảo rõ ràng một cách tự hào cho chúng để chúng cố gắng hơn nữa cho xứng đáng với nguồn gốc của mình.
Một ít tư duy trao đổi với anh. Nếu có dịp về VN, mời anh về thăm cây đa, bến nước ở quê tôi.
Vũ Thế Hiệp (12T4 1971-76)
Trước tiên là em xin chào anh Thế Hiệp đã tham gia web Úc Châu với bài viết đã nói lên được cảm nhận sâu sắc về quê hương của anh.
Xlan có được cái duyên may biết được anh Hiệp hồi ở trường, sau này nghe tin anh Hiệp đi nước ngoài, rồi lại nghe tin anh Hiệp sống ở quê nhà em có tìm hiểu và vô cùng ngưỡng mộ anh đặc biệt là mảnh nữa xuất giá tòng phu của anh cũng theo về.
Thật ra thì những ai chưa từng đi nước ngoài thì cứ nghĩ bên này hay đẹp nhưng để có được cái hay đẹp đó con người ta phải cắm đầu lao tới em chắc một điều là tất cả chúng ta những người bôn ba nơi xứ lạ quê người khg có ai mà khg nuốt những giọt lệ âm thầm chảy ngược bên trong vì cuộc sống, vì tình người đối xữ…nhưng mà một khi ổn định được nó rồi rứt ra, từ bỏ nó khg phải là dễ, em cho đó là một quyết định lớn lao và trăn trở nhất cho anh Hiệp nhất là trong cái tuổi mà anh Hiệp chưa gọi là về hưu. Đó là điều mà Xlan trân trọng và thán phục anh, một lần nữa xin nghiêng mình cúi đầu với anh chị.
Ở bên Úc này em có mấy chị bạn lớn tuổi hơn người nào cũng cố gắng làm dành dụm tiền bảo là sau này già yếu về VN sống và mướn người chăm sóc khg vướng bận con cái và được chết trên quê hương mình. Mặc dù đã đánh đổi cả tính mạng để ra đi vật vả cuộc sống để tồn tại em nghĩ chắc chúng ta chỉ vì tương lai của con cái, cuối cùng thì trong tâm trí của chúng ta hai chữ Quê hương cứ réo rắt gọi về. Em nói rồi mà mỗi người nhìn về quê hương theo một cảm nhận khác nhau…Em thì chắc chọn cái chết bên này vì với em sợ nhất là gầy dựng lại lần nữa, một lần ổn định là muôn lần mất mác em chỉ có một mình sợ lắm…Với lại thầy bói coi nói sau này em chết xa quê hương và chết năm 60 tuổi chờ xem có đúng khg? Em có nói đùa cho em chết năm 61 cho em hưởng pension cho sướng 1 năm mà ổng nói khg được 60 là 60 không có mặc cả, nhưng bây giờ chính phủ Úc lên 65 tuổi mới cho pension rồi, thôi chết cũng được…. Nhưng mà hai chữ quê hương vẫn làm em khoắc khoải, nhớ nhung.
Chúc anh Hiệp và gia đình hạnh phúc và luôn vui khoẻ. Mong rằng sẽ đón nhận thêm được nhiều bài viết sâu sắc của anh để trang web Cao Thắng Úc Châu nói riêng và của Cao Thắng toàn thế giới đầy ắp những bóng hình. Thanks anh. Thân.
Chào anh Trúc,
Tôi cũng nghĩ chúng mình có sự đồng cảm mà hôm nay mới có dịp sẻ chia. Tặng anh bài thơ viết năm 2000, lúc đó tôi sợ rằng trời không cho toại nguyện!
NHỚ LẮM QUÊ TÔI
Nếu em có về Việt Nam
Cho anh gởi gấm mấy hàng yêu thương
Bà con, thôn xóm, phố phường
Thầy xưa, bạn cũ, ngôi trường còn không?
Bụi tre, khóm trúc, cánh đồng
Đàn trâu, ruộng lúa, con sông, chuyến đò..
Bóng đa, bàn miễu, cổng chùa,
Lùm cây, vạt nắng, cảnh xưa có còn?
Tình quê nuôi nấng mõi mòn
Anh ôm, anh ấp, anh trông từng ngày…
Nếu mai số phận đổi thay
Anh không toại ý chốn này trao thân
Nơi quê em thắp nén nhang
Cho hồn anh thấy khói hương tìm về
Chao ôi! Nhớ lắm làng quê…
Giờ thì tôi biết trời còn thương tôi. Cũng mong rằng anh được toại nguyện và mình sẽ có dịp gặp nhau, tay bắt mặt mừng ngay trên quê hương.
Xuân Lan mến,
Mỗi người có một hoàn cảnh và tìm hạnh phúc khác nhau. Điều quan trọng là mình tìm thấy hạnh phúc của mình. Nếu tôi không lầm thì Xuân Lan đã tìm thấy hạnh phúc đó. One bird in your hand is than better two in the bush. Vả lại, XL có bạn bè – trong đó có tôi – lúc nào cũng sẵn đón ở VN. Hãy về chơi và vui với tất cả những gì mình có.
Kính gửi anh Hiệp !
Cám ơn anh đã đọc kỷ và chia sẽ những suy nghĩ sâu sắc của mình . Tôi thật sự rất vui mừng về sự đồng cảm của chúng ta .
Đúng như anh nói, trong bài viết đề cập khá chi li đến tiền bạc nhưng anh thông cảm là bài viết dành cho một số anh em ít có dịp về VN và đã quen với cuộc sống khá cao của xứ người, nên đành tôi phải làm bà nội trợ tính toán chi li từng chút một vậy mà .
Khi đã thật sự bị quyến rủ bởi quê hương thì dù cuộc sống có khó khăn hơn ta vẫn cảm thấy hạnh phúc, nếu bước đầu mà nhiều khó khăn trỡ ngại quá thì e rằng bà con sẽ chùng chân .
Lần đầu tiên khi tôi đưa con tôi về VN, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi nhờ gia đình ở VN chuẩn bị đầy đủ nơi ăn chốn ở cho tụi nhỏ, vì mình sợ rằng điều kiện cực khổ sẽ làm tụi nó nản lòng và sẽ không bao giờ về nữa . Bản thân mình do có tình cảm sâu đậm thì dù cực khổ ra sao mình vẫn thấy vui nhưng tụi nhỏ đâu có tình cảm như mình .
Tôi theo dõi tin tức VN hàng ngày và điện thoại gần như hàng ngày cho nên khi về VN tôi chỉ lạ cảnh thôi chứ mọi chuyện vẫn hoà nhập dễ dàng, vài hôm sau khi về nước thì dù có tự xưng việt kiều cũng chẳng ai tin cả . Nói như vậy anh có thể hiểu rằng tôi không bao giờ làm khách trên quê hương mình .
Tôi quan niệm rằng để chuẩn bị cho cuộc sống tại VN sau này, không chỉ cần chuẩn bị cơ sở vật chất mà còn cần chuẩn bị các yếu tố tinh thần nữa, có nghĩa là luôn duy trì đều đặn các mối quan hệ anh em, bạn bè, bà con . Việc theo dỏi tin tức thường xuyên đã cho mình có cái suy nghĩ và cảm ứng mọi việc gần giống như mọi người đang sống tại VN .
Vấn đề con cái thì chúng ta cũng suy nghĩ như nhau, mỗi người có cuộc đời của riêng mình, ta lo cho con cái học hành và dạy chúng thành người là đủ, không để cuộc đời mình phụ thuộc vào con cái . Chúng cũng có thể độc lập chọn quê hương của chúng là ở đâu tuỳ vào đời sống nội tâm của nó, mặc dù cả anh và tôi đều muốn ta cùng con cái có chung một quê hương nhưng ………thật sự trong vấn đề này không thể ép buộc được . Nếu anh đọc bài “quê hương” tôi vừa viết chắc anh sẽ thông cảm cho suy nghĩ của tôi .
Cám ơn anh đã chia sẽ thẳng thắn mọi việc, hy vọng có dịp nào đó chúng ta sẽ gặp nhau
TB : Anh Hiệp ơi ! tôi nhỏ hơn anh ít lắm là 2 tuổi, lần sau đừng có “kính gởi” làm tôi mắc cở quá
Mình quả là có sự đồng cảm. Tôi nghĩ rằng nhiều người cũng mang nặng tâm tư nhưng hoàn cảnh chưa cho phép. Xin tặng anh bài thơ tôi viết năm 2000 khi sợ rằng trời không cho toại nguyện..
NHỚ LẮM QUÊ TÔI
Nếu em có về Việt Nam
Cho anh gởi gấm mấy hàng yêu thương
Bà con, thôn xóm, phố phường
Thầy xưa, bạn cũ, ngôi trường còn không?
Bụi tre, khóm trúc, cánh đồng
Đàn trâu, ruộng lúa, con sông, chuyến đò..
Bóng đa, bàn miễu, cổng chùa,
Lùm cây, vạt nắng, cảnh xưa có còn?
Tình quê nuôi nấng mõi mòn
Anh ôm, anh ấp, anh trông từng ngày…
Nếu mai số phận đổi thay
Anh không toại ý chốn này trao thân
Nơi quê em thắp nén nhang
Cho hồn anh thấy khói hương tìm về
Chao ôi! Nhớ lắm làng quê…
Giờ thì tôi biết trời còn thương tôi!
Mong rằng anh cũng đươđc toại nguyện và mình sẽ có dịp gặp nhau, tay bắt mặt mừng ngay trên quê hương.
Anh Trúc ơi về cái điểm kính thưa kính gởi này anh Trúc đừng có lo chắc vì là lần đầu biết nhau nên anh Hiệp lịch sự vậy đó chứ ngoài đời khi biết anh Hiệp anh sẽ gọi anh Trúc là Việt Trúc xưng anh ngay, khg có lo mình bị già bằng anh Hiệp. Hồi Xlan biết anh và sinh hoạt ở Tao Đàn năm 74 anh Thế Hiệp là một người huynh trưởng luôn quan tâm và chăm sóc các anh em trong nhóm rất chu đáo. Có thể đây là điểm mà anh em rất quý anh Hiệp.
Cám ơn anh Hiệp nhờ có anh và anh Hầu hưởng ứng với sự đồng cảm của anh Việt Trúc em mừng quá! Thật ra đàn ông các anh có những nhận xét về cuộc sống sâu sắc hơn phụ nữ tụi em. Đàn bà mà thôi thì để các anh tính, nếu yêu lắm thì đành xuất giá tòng phu nếu chịu khg nổi khó khăn vất vả thì chắc xin anh tha cho em em sợ cực lắm! Cả hai mà hiểu được nhau, nương tựa vào nhau an ủi tuổi già được thì mừng lắm! Cũng khg phải ai cũng được tấm vé số độc đắc này đâu anh, riêng em thì đành nhận giải an ủi vậy!
Lần nữa cám ơn sự tham gia của các anh.
Xin mời các anh em Cao Thắng mình về nhà các anh ơi! Đi đâu hết rồi khg biết nữa! Hic…Phai kiem thoi…
Hi … anh Hiệp Hầu ơi …
Các anh có nghe thấy gió nói gì không …??? cơn gió mang bảo táp của vùng biển Vũng Tàu ập vào trang mạng mình nên đã bị gián đoạn trong mấy tiếng đồng hồ đó … hồi trưa này làm cô bạn đt cho Hoa … mà ngày xưa hình như có chút bảo táp gì đó … trong lòng anh nào thì phải …??? hi … hi … vào trang nhà không được … nàng ta quả quyết là cơn bảo của Vũng Tàu ập tới đó … Nên bị ảnh hưởng hư mạng nè … Vậy là sao hả anh Hiệp Hầu ơi … tại ai …??? tại ai …??? vậy hỉ … đổ thừa một cách vô căn cứ há … ??? Vậy trả lời sao với cô bạn này anh hỉ …??? nhường quyền lại cho các anh trả lời nhé … hi … hi …
Một sự khâm phục và ngưởng mộ cho bài viết của các anh đó nha … he … he … cố nhớ coi … ai vậy hỉ … ??? nàng nào vậy ta … ??? mà hình như ngày thầy cô đã diện kiến gồi nha … hi … hi … từ từ nhớ lại các anh há … chạy thôi … cà thối pháo tới kìa eo ơi ghê quá … chạy … chạy … ngày hôm nay chạy đuối gồi nha … bạn hại mình gồi nè … hu … hu …
Mạng rơi.. Bạn có thấy gì không?
Tôi nghe tiếng sóng ở trong lòng *
Vũng Tàu nghiêng ngả trưa hôm ấy
Trời Nam nhỏ lệ trong mắt trong
* Trích “Tống biệt hành” của Thâm Tâm
Có lẽ tấm lòng của anh Hầu đối với anh em đã làm xúc động cả đến trời cao… Phải thế không Kim Hoa, Xuân Lan và Việt Trúc?
Nói thế thôi chứ tình nghiã anh em CT lúc nào cũng vậy. Thật vui khi gặp nhau hôm nay. Thân
Anh Hiệp anh Hầu ơi,
Sáng nay em tản mạn qua nhà anh đánh một bài dài lòng thòng khi post lên thì nó hỏi account google em làm sao biến mất tiêu hic. Nhà các anh có cửa khóa trai khó vào quá thôi hay là các anh nhập qua bên nhà tụi em chơi luôn cho có nếp có tẻ đi các anh. Các anh cứ lên rồi ẩn hoài em kiếm hoài mõi mắt mõi miệng quá hic. Hân hạnh chào đón các anh với những comment và những bài thơ hấp dẫn nha! Thanks các anh.
Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em…
Anh không rõ lỗi trên mạng từ đâu nhưng thường là khi bấm vào nút “Post Comment/Xuất bản” cho Comments, em phải chọn đúng ô cho “Nhận xét với tư cách”. Em có thể chọn “URL/Name” hay “Ẩn danh” như của trang em. Nếu có khó khăn gì, em liên lạc thẳng với anh. Một lần nữa, cho anh xin lỗi và tặng em bài thơ xin lỗi..
Chợ thời có chợ to, chợ nhỏ
Khách mua hàng khách cỏ, khách quen
Mỗi người, mỗi ý, tình riêng
Vào đây thủ thỉ, nỗi niềm sẻ trao
Vui là chính, nơi nào cũng thế
Anh không màng chợ ế, chợ đông
Chỉ mong khách đển có hàng
Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi
Em bận bịu, anh thì cũng thế
Gặp nhau đây là quí lắm rồi
Chúc em mãi trẻ, mãi vui
Rồi anh cũng sẽ ghé hoài, thăm em..
PS: Em
Cám ơn anh Hiệp bài thơ chứa chan đầy tình cảm, nhớ là phải ghé nhà thường xuyên thăm em vì nhà em khg có khóa hihi.. Em cũng vậy để tối nay rảnh sẽ ghé nhà thăm anh và anh Hầu nhớ là pha cho em một bầu rượu ngọt để anh em mình đối ẩm nha!
Em lấy một lần xin lỗi thôi thối anh lại 999 lần chắc khg có tiền lẻ hả anh đưa em tờ giấy 1000 bự quá hihi…Hai anh em mình khg xin lỗi thì thôi hể xin thì xin sỉ khg xin lẻ hehe..
Xí cho hỏi cái này là tản mạn hay là tải mạng đây ? Coi chừng quá tải là mọi người chết giấc hết đó nghe anh Thức.
Anh Trúc thân mến, trước hết em xin hoan nghênh sự dũng cảm của anh khi nói lên điều này . Có thể có người cùng suy nghỉ như anh nhưng vì nhiều lý do nào đó mà họ e ngại không dám nói ra…… Không phải vì em ở VN nên xúi dại anh, theo cảm nhận của em nhiều người khi định cư ở nước ngoài phần lớn là vì mong muốn con cái mình có một nền giáo dục tốt đẹp hơn. Còn những người trẻ tuổi họ ôm ấp những hoài bảo muốn được thỏa chí vẫy vùng nên chọn cuộc sống ở nước ngoài có nhiều điều kiện hơn. Riêng đối những người đến cái tuổi về chiều như chúng ta đây giờ phải chuẩn bị tâm lý trước khi chui vào hòm thì cuộc sống sau này như thế nào khi con cái đã lớn và có gia đình riêng của chúng. Theo những tính toán và sắp xếp của anh chứng tỏ anh đã có những suy nghỉ chín chắn trước khi quyết định một việc quan trọng như vậy. Những chi phí mà anh nêu ra so với giá cả bây giờ không có chênh lệch nhiều đâu cụ thể như :
Dọn dẹp nhà cửa từ 30.$ đến 50.$ một giờ tùy nơi ở
Khám bệnh có BS tư từ 30.$ đến 40.$ một lần, còn thuốc tùy bệnh và thuốc nội , ngoại. Phòng khám Đa khoa, BV tư mọc lên như nấm, đủ mọi giá cả.
Giải trí thì vé coi kịch Idecaf, SK5b, Phú Nhuận, Phước Sang khoảng 120.$ đến 140.$
Coi phim có Megastar, Galaxy vé từ 60.$ đến 140.$ tùy 2D hay 3D và Happy day.
Xăng 95 hôm nay giá 23.9$/1l , xăng 92 giá 22.$/1l thì cước Taxi cũng chỉ khoảng 15.$/km cho xe 7 chổ.
Còn ăn uống và quần áo tự do nơi mình không quá cầu kỳ trau chuốt thì với mức lương hưu của Mỹ mà sống theo cách Việt thì không lo sợ đói.
” Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau ” , ở đây ra ngõ là có bạn bè , lối xóm thân quen. Có việc chỉ ới một tiếng là kéo đến phụ giúp nhau tình tương thân tương ái sẽ chia, ở tuổi bọn mình có những câu lạc bộ dành cho những thú vui tiêu khiển như : đàn ca tài tử cải lương, viết thư pháp, tập dưỡng sinh, chơi chim cá kiểng, rủ nhau đi làm từ thiện….. Tùy khả năng yêu thích và điều kiện mà mình tham gia cho phù hợp, còn như muốn họp mặt bạn bè hay họp lớp chỉ vài ba cú phone là kéo tới rần rần e là đuổi không đứa nào thèm về. Riêng mấy ông nào có bệnh nhậu có mấy cái đỡ lắm nghe, lỡ có nhậu quắc cần câu ra đường lạng ào ào công an cũng lắc đầu bỏ qua chết ráng chịu. Về đến nhà an toàn là vợ con mừng rồi, lỡ có cho chó ăn chè vợ mình cũng sẵn sàng lau dọn dù trong bụng rủa thầm đồ mắc dịch đài ải vợ con. Trên đường về nhà lỡ có cần giải quyết thì bờ tường, gốc cây tha hồ mà tưới công ty công viên cây xanh sẽ làm bia tưởng niệm tri ơn nhất là trong mùa nắng hạn. Có ở đâu mà sướng như ở VN không ?
Ra đường gặp lô cốt, bụi bặm người đi đường bịt mặt bít chịt như Ninja lỡ gặp chủ nợ không sợ bị túm áo giữa đường. Có những cái khó chịu, bực tức bực bội nhưng rồi ráng dằn xuống để mà sống cho qua ngày, không có những cái đó thì không phải là VN ” Nô xì sta que ” mà A. Trúc hén, vài dòng ủng hộ anh .
Helo Thoại Vân !
Thay mặt toàn thể gia quyến và quan viên hai họ, tôi xin chân thành cám ơn sự quan tâm và góp ý cũa liệt vị… he he he……
Thật ra đây không còn là dự định cũa anh nữa mà nó đã trở thành quyết định từ mấy năm nay rồi, sau khi nhìn cuộc sống cũa những người già tại Mỹ anh đã có quyết định như vậy .
Có nhiều người buồn vì xử sự cũa con cái mà tự tử, có người thì về VN rồi nhất định không trở qua nữa……và có rất nhiều người mỏi mòn cô đơn trong viện dưỡng lão, xã hội dường như đã quên sự tồn tại cũa họ .
Những người già VN đang sống ở nước ngoài thật ra đang sống trong cảnh ” một kiểng hai quê” đâu còn sự lựa chọn nào khác, ở lại thì nhớ quê hương bà con nhưng trở về thì nhớ con cháu, lựa chọn nào cũng đau lòng cã . Chúng ta đang có trong tay những điều kiện không hoàn hảo thì không thể có quyết định hoàn hảo được, quyết định nào cũng sẽ gánh lấy những mất mát, vấn đề là chọn lựa cái đở mất mát hơn mà thôi .
Có thể nhiều người cho rằng sự trở về là quyết định ích kỷ cũa bản thân ta vì nếu ở lại nước ngoài thì có thể giúp đở cho con cháu …….
Thật ra sau cã đời làm việc và lo cho con cái thì người ta có quyền được hưởng thụ thành quả lao động cũa mình, đó là sự công bằng và hợp lý, chẳng ai tự nguyện sinh ra đời để rồi phải hy sinh suốt kiếp cho người khác dù đó là con cũa mình, nếu như vậy thì chẳng ai muốn sinh con cã . Nếu con cái vẩn cứ muốn tiếp tục tiếp nhận sự hy sinh cũa cha mẹ như vậy thì chúng thật sự là kẽ ích kỷ
Vấn đề kế tiếp là khi còn sức khoẻ thì ta có thể giúp cho con cái nhưng khi xuống sức nhiều thì lúc này ta sẽ là gánh nặng cho chúng, rất nhiều trường hợp khi cha mẹ còn khoẻ thì con cái giành nhau rước về nhà để chăm sóc cho con chúng nhưng khi cha mẹ già yếu thì họ lại đùn đẩy cho nhau chẳng đứa nào nhận chăm sóc cã, nếu có buộc phải nhận thì thái độ như thế nào cũng có thể đoán trước được còn nếu không thì đưa vô viện dưỡng lão là điều chắc chắn .
Cuộc sống tại xã hội VN rồi cũng sẽ giống như các nước hương tây thôi, cho nên ngay chính các bạn đang sống tại VN cũng nên suy nghỉ trước những tình huống đó để sớm chuẩn bị cho cuộc sống sau này cũa mình, điều quan trọng là không bao giờ để mình phải lệ thuộc vào tài chính cũa con cái, nếu lệ thuộc thì từ lòng tôn trọng về sự trưỡng thành cũa con mình dần dần sẽ trở thành sự sợ hải chúng và sợ hải luôn đến dâu rể cũa mình, khi đó dù muốn hay không thì tình cảm cũng sẽ mất đi ( có nhiều người già khi được hỏi sao không đến dự đám …..thì họ trã lời là muốn đi lắm chứ nhưng con tui không cho đi…)
Ở đâu và hoàn cảnh nào cũng vậy, mổi người phải có quyền quyết định cuộc đời mình, mọi hạnh phúc hay đau khổ đều do mình quyết định
XUÂN LAN ƠI !!! CÙNG CÁC BẠN CHSKT .CT CŨNG ĐỪNG BUỒN HÙNG LÂU NAY O THAM GIA VÀO TRANG WEB CUẢ NHÓM , VÌ HÙNG CŨNG CHƯA CÓ ĐỦ CÁC ĐIỀU KIỆN…. ĐÓ CÁC BẠN ,VÀ LÀM NHƯ TỪ NGÀY HÙNG QUA ÚC ĐẾN GIỜ HÙNG CẢM NHẬN BỊ DỐT ,,,DỐT ĐI SAO SAO ĐÓ HI!!!HI!!! NÊN ĐI LÀM THÌ O AI NHẬN , BỊNH THÌ ĐỦ THỨ ….BÁC SĨ CẤM KHÔNG ĐƯỢC NHẬU HU!!!HU!!! VÌ DƯ CHẤT MEN VÌ Ở VN NHẬU NHIỀU RỒI ĐÓ HI !!! HI!!! VÀ CÁC BẠN BIẾT O HÙNG ĐÃ ĐƯỢC BIẾN THÀNH NGƯỜI ĐÀN BÀ ( công ,dung ,ngôn ,hạnh….) CHO NÊN CÁC BẠN: A. CẦN ,A.HIỂN, A.MỸ ,A….ĐẠT, PHƯỚC ,KIỆT , LINH, MINH, HOÀNG, HIẾU…PHẢI CẨN THẬN KHI ĐẾN GẦN HÙNG ĐÓ NHA,,,,,CON X.LAN ,KIM ĐINH !!!! ĐẾN GẤN THÌ O SAO SẼ OK LẮM ,,,,LẮM ĐÓ HI !!!! HI ,,,, NÓI VẬY CHỨ O PHẢI VẬY ĐÂU NHA ,,,,CHO HÙNG GỞI LỜI THĂM TẤT CẢ CÁC BẠN CHS.CT GẦN XA ,CHÚC SỨC KHOẼ TẤT CẢ CÁC BẠN
_______THÂN CHÀO ________
TB: HI !!! HI !!! X. LAN THÍCH HÙNG THAM GIA ĐỀ TÀI GÌ NÈ …CỨ NÓI H CỐ GẮNG ĐÓNG GÓP ( VÌ MỚI HỌC SỬ DỤNG VI TÍNH BÊN ÚC NÊN HAM ĐÁNH LẮM ,LÂU NÂY ĐỊNH NHỜ A.ĐẠT TRUYỀN NGHỀ NHƯNG A Ở XA QUÁ…THÔI HẸN KHI KHÁC TẦM SƯ HỌC ĐẠO HI….HI…) OH ! X.LAN ƠI NHÌN HÌNH CHUNG ,HOÀI HƯƠNG ,,,MÀ H THẤY SAO ĐÂU ĐÓ CŨNG CÓ CÁI GÌ NÓ LÂN !!! LÂN !!! TRONG ĐẦU …THÔI COI CHỪNG BỊ DỐT ….ĐÓ …
X.LAN ƠI ! THƯ NGÀY 10-4 LUC 1G51 HÙNG ĐÁNH XÓT DẤU HUYỀN NHA (… CÒN .XLAN VA KIM ĐINH ,,,,) CHỨ HÙNG O DÁM HỔN VẬY ĐÂU NHA …..CÁC E GIẬN LÀ NĂN NĨ MỆT LẮM ….LẮM ĐÓ ….BYE !!! BYE
đọc những bài anh trúc viết về tuổi già ,tự nhiên cảm thấy rùng mình và cảm thấy có 1 cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ và lo sợ ,bởi vì anh viết thực tế quá mà lâu nay không nghĩ tới (vì trong gia đình thấy ba ,mẹ 9 người con ,4 người ở nước ngoài còn ở đây 5 người ,sáng ra đi chợ về ngồi chơi tám với ba ,mẹ cả tiếng mới vể ,sau đó là đứa em gái về ở chơi tới chiều ,và chiều lại có đứa em khác về ở chơi tới tối và cứ thế ngày nào cũng vậy chưa nói mấy đứa cháu phá quá ,bà bực mình đuổi về ,vì già người ta thích yên lặng hơn nghĩa là chung quanh ba mẹ lúc nào cũng có con cái ,bệnh hoạn thì con cái chung nhau lo lắng,tùy theo khả năng ,dù là ba mẹ tự lo được ,) .Bài của anh khiến cho người đọc suy nghĩ và mình phải tự lo cho mình đừng trông mong vào con cái và hạnh phúc thay khi về già trên con đường mình còn có người bạn già cùng nắm tay đồng hành dù là ở bất cứ nơi đâu đi nữa phải không anh
Không sao đâu Bé ,trẻ cậy cha già cậy con mà.
Trời chỉ đếm được 11 chữ, 1 dấu phẩy và một dấu chấm Chi ơi? Sao nhiều vậy? Xlan viết một đống chữ trình bày hoàn cảnh, trải nghiệm từa lưa chưa chắc gì nhờ con được. Trong Khi Chi viết có vài chữ thì làm sao mà đòi nhờ tụi nó cho được…Phải viết dài vào trình bày hoàn cảnh vì sao hoãnh càng cho nó thương tâm sau này tụi nó còn lo cho cái chỗ nghỉ ngơi thoáng mát có cây cảnh hihi…
Đòi hỏi chi cao sang vậy XLan, nào là bóng mát rồi còn cây cảnh nữa. Đây chỉ cần 10cm x 25cm và một chậu hoa đất sét nhỏ 2,5cm x 5cm là đủ an giấc ngàn thu rồi.
Kim Chi thân mến !
Bạn có tấm hình nào mail cho tui coi xem gia đình bạn ra sao đi ! Bạn đã là bà nội, còn tui bây giờ cũng là ông ngoại rồi chứ bộ giởn sao . Mới đó mà mau quá, tui sẽ về sống ở VN khi về hưu, phải đợi lúc đó mới về vì phải có lương hưu mới sống được chứ chẳng lẽ về ăn bám vào anh chị mình hay sao . Tết rồi tui có về VN, để chìu ý thằng em út nên 2 bà chị tui vừa xây xong một cái nhà khá rộng rải tại Bình Chánh nơi giáp với quận 8 (gần bến xe quận 8 ) đó cũng là nơi tui sẽ ở sau này. Lần sau nếu tui về, tui sẽ liên lạc mời các bạn tới nhà tui chơi, tui dự định sau này đó sẽ là nơi tiếp các bạn từ nước ngoài về chơi không cần phải ở khách sạn, lúc đó chúng ta sẽ có dịp gặp gở cã đám cho vui vẽ tuổi già .
Sắp tới có lẽ thỉnh thoảng tui sẽ viết vài tiểu phẩm, đây cũng là cách thư giản lành mạnh không tốn kém, hy vọng bạn sẽ đọc nó và cho ý kiến, tiểu phẩm tui vừa viết là Khoảnh Khắc Mùa Xuân bạn đã đọc chưa ? bạn cho ý kiến xem nên viết như thế nào nhé !
Chào bạn hiền
Hoà đăng ký một chổ trong nhà anh nhé
Thân
Hòa Khỏe không?
Hòa biết nấu món gì đặc biệt chỉ cho M. nấu kiếm điểm với BX được không?
Có thắc mắc mấy bữa rày, Hòa nói Hòa gỏ bàn phím chậm vì chỉ có 1 tay là ý gì ? Hong lẽ Hòa vừa bồng con vừa gỏ ?
Chúc Hòa vui.
Minh ơi ,nghĩ sao tới tuổi nầy còn bồng con dzậy?
Chào Chi, Chi khỏe không?
M. ngủ mới dậy đi thăm chợ, “Ảnh trung mỹ nữ nhan như ngọc”, dòm cái hình của Hòa thấy còn trẻ quá, với lại nghe Hòa nói có con gái, đoán mò đó mà
KChi thân mến;
Hòa có bồng con hàng xóm he he..
Kính anh Minh;
Hòa bị té gãy tay nên đánh máy chỉ có một tay thôi, mà nếu 2 tay cũng chậm hơn người ta nữa mong anh thông cảm nhe.
Hòa có món bò kho bánh mì muốn chia sẻ cùng anh nhé.
Thịt bò nạm và bò bắp cắt vừa phải ướp với muối, bột ngọt, tomato sauce, tỏi, hành cắt nhỏ xào sơ lên. Đổ nước sôi để lửa nhỏ cho tới khi mềm. bỏ cà-rốt và bò kho paste mua ở shop tàu cho có màu đẹp.
Anh có thể ăn bò kho với bánh mì; hủ tiếu dai, hay hủ tiếu tươi nhé.
Chúc anh có bữa cơm ngon trong gia đình nhé.
Thân
À quên. nhớ ướt thêm bột ca-ri nhe anh.
thân mến
Hoà ơi !
Nếu vì mải suy nghĩ đến món nợ cũa mình mà lơ đểnh té gãy tay thì cho mình xin lổi nhé …..nhưng Hoà đừng lo, chỉ có 1 tay thôi chứ ngay như cã 2 tay đi nữa thì trông Hoà vẫn rất đẹp bằng chứng là tượng thần tượng trưng cho sắc đẹp là thần vệ nữ ( Venus) người ta luôn đúc không có 2 tay mà he he he ….
Món bò kho cũa Hoà chỉ dẩn cách nấu sao không có phân lượng cụ thể gì hết vậy ……nhưng Hoà cũng đừng lo, khi nấu xong thì mua một tô phở về ăn sẽ rất ngon . Minh có thể ăn với bánh mì hoặc thêm một trứng gà cũng rất ngon he he he he he he he he he ……….
Người ta thường nói ” ông ấy đã một tay dựng nên sự nghiệp vĩ đại này …. ” điều đó có nghĩa là nếu dựng bằng hai tay chắc là không xong vì tay này sẽ phá tay kia …….nhưng muốn bóp cổ ai thì phải bóp bằng hai tay mới hiệu quả .
Anh đã lở bị cà lăm rồi nếu Hoà có nổi giận mà bóp cổ biết đâu nhờ vậy mà hết cà lăm thì sướng quá he he he
Kính anh Việt Trúc;
Hòa chỉ nấu bò kho không phân lượng là có lý do, vì thấy các anh rất giỏi việc nhà nên nghỉ rằng không cần phải nói phần đó nửa ha ha…
Anh khen Hòa thật hay là đải bôi đó. Thấy anh ăn nói lưu loát. văn hoa bóng bẩy nên cũng nghi nghi….. vì cái vụ này chắc quen rồi. Nếu không phải xin bỏ qua nhé, hậu tạ sau này….
Thân chào anh nhé
Thân chào các bạn xa, gần.
Để tạo bầu không khí sinh động nhé, Hoà có câu đố nếu anh Chị Em Ct đáp đúng sẽ có phần thưởng bất ngờ nghe, nếu ở chân trời góc biển nào củng gởi quà nhé.
Câu đố.
Trước khi Cha Mẹ sinh ra ta , ta là ai?
Anh chị nào đáp đúng xin làm ơn cho Hoà tên và địa chỉ để gởi quà nhé.
Trân trọng
Hồi xưa có anh chàng tán gái bằng câu thơ,
Sao Vua chín cái nằm kề,
Thương em từ thuở mẹ về với cha
Anh chàng này xạo quá đi, bị chấm rớt
Có anh khác xạo vừa phải với câu
Sao Vua chín cái nằm ngang,
Thương em từ thuở mẹ mang trong lòng
Hồi xưa không có siêu âm làm gì biết mẹ hoài thai con trai hay con gái mà thương. Xạo thì xạo nhưng mà đem câu này trả lời cho Hòa thử coi trúng hong
Trước khi cha mẹ sinh ra ta, ta là bào thai.
Không cần phải đăng ký trước, chỉ cần thông báo ngày về là mình sẽ đi đón các bạn ngay, dỉ nhiên với điều kiện khi mình đã trở về sống tại VN , Còn bây giờ tới lúc đó thì cách 2 năm mình sẽ về 1 lần, vừa rồi mới về thì tết đầu năm 2014 mình sẽ về lần nữa
về nhớ gọi nha
Đọc văn mỗi người cảm nhận một cách ,riêng Chi thấy Trúc viết không cầu kỳ ,đọc rất vui nhưng sao vẫn có một chút gì buồn buồn ,không biết mình nhận xét có đúng không?
Dù sao thì vẫn mong Trúc viết thêm nhiều nhiều .
Chúc Trúc vui .
Chi Đàm .
Mình đang viết cái mà K Chi nói là vui vui nè, hy vọng ngày mai sẽ xong, nhớ đón đọc nhe, mình không hy vọng có tiền nhuận bút chỉ hy vọng không phải trã tiền nhuận nhản cho bà con thôi . Bật mí trước tựa đề là NGÀY HỘI CỰU HỌC SINH CAO THẮNG 2040
trucdieu1234@yahoo.com phải không Trúc?
Vô cùng chính xác đó Chi ơi, bây giờ mình đi ngủ để mai đi cày, ngày mai sẽ trã lời, đã nhận được hình gia đình K Chi rồi ! Ngày mai mình sẽ xem lại lần cuối tiểu phẩm vừa viết xong rồi post lên luôn cho bà con có cái để đọc cuối tuần
Nhà mình có ba người, phần ông xã thì có niềm vui ở nhà thờ đó là công việc vừa ăn lương vừa giải trí lành mạnh riêng phần ổng. Còn lại hai mẹ con từ lâu coi nhau như bạn, rãnh rỗi thì đi xem phim, phim hoạt hình, thiếu nhi, hành động hay coi kịch ngày xửa ngày xưa của Idecaf. Phần con gái không lo ế vì có duyên thì nó sẽ đến, lúc đó làm bà ngoại già cũng không sao. Cần đi chơi với bạn bè thì bạn mẹ mẹ chơi, bạn con con cũng vậy không ai làm phiền ai. Riêng phần mình ngoài họp lớp còn họp bạn bè phân xưởng Tụ Sứ BH vào ngày 2/9 mỗi năm rất là vui vẻ. Thấy người ta nuôi cá dĩa, cá kim long, ngân long, mình cũng bắt chước nuôi cá nhưng mà nuôi cá bảy màu cho chắc cú. Người ta trồng bông mình cũng trồng mà trồng lá, trầu bà nè, dương xỉ, thuỷ trúc lá quá trời là lá luôn. Chứ trồng bông mà không ra bông chỉ ra lá thì sao gọi là cây bông được. Mỗi sáng lại ra dọn sân giải quyết hậu quả của hai con cẫu nô tài Bi, Bim để lại, vừa dọn vừa sỉ vã hai con tới tấp coi như luyện thanh luyện giọng đó mà . Thỉnh thoãng rủ bạn hay con gái ra quán cafe ngồi, có nhạc có suối nước róc rách chảy có gió mát ôi còn gì sung sướng hơn. Không lo nghỉ chi xa xôi, một ngày cũ êm đềm trôi qua, ngày hôm nay gia đình bình an để chờ đón một ngày mai an lành. Chỉ cầu xin ơn trên bấy nhiêu đó.
Bộ bên đó hong có trả bill hả ? Sao bên này đi cày trả bill chiếm hết thì giờ, chỉ có cuối tuần lai rai chút đỉnh lấy lại tinh thần để đi cày tuần tới .
Muốn nghe theo lời Trúc về hưu ở VN, nhưng thấy nhiều VK có cơ ngơi bị đội nón bỏ của chạy lấy người nên đắn đo
Mừng cho TV đó, có nhiều thì giờ tản mát, cứ vậy mà vui
“Dòm lên hong thấy bằng ai,
Đến khi dòm xuống chẳng ai bằng mình”
PS. Có đi party cho M gửi lời thăm các bạn CT và Tụ Sứ .
Tiền lương lãnh ra thẩy cho con gái giữ, điện , nước ,đt, cáp giao ” chỉ ” thanh toán trong một khoản nhất định , lời ăn lỗ chịu. Phần net hai cha con chia nhau trả, mình xài ké cấm đòi tiền, ăn sáng ăn trưa ổng có nhà thờ lo, nếu ổng chịu ăn thêm bửa tối là nhà đở tốn nhưng thôi bửa tối là bửa cơm xum họp gia đình. Hôm nào ” quậu ” lên ông một tô, tui một tô thân ai người nấy lo, siêng thì bày nấu đủ thứ còn lười cứ kho nồi cá thu hay nồi thịt kho tàu ăn một tuần – bao ăn ớn ăn ói – mà. Chưa thấy ai trên đời ăn uống dễ thương như ông xã tui vậy đó
Tìm được cao thủ nấu thịt kho Tàu rồi, nhờ TV chỉ dùm cách nấu thịt kho Tàu làm sao cho da heo dai mỡ trong được hong?
M nấu như vầy
– Thịt đùi rửa muối khử mùi, ướp gia vị đường muối tỏi ngũ vị hương vài tiếng
– Bắt lên chảo xào cho thịt săn, bỏ ít nước màu cho thịt đỏ, vắt tí chanh cho mỡ trong, cho nước mắm vào
– Thịt săn bỏ nước dừa vào, để lửa riu riu, vớt bọt.
– Bỏ trứng luộc vào, nấu tới khi da trứng trở màu, thịt mềm là được
Vậy mà nấu nhiều lần vẫn không được kết quả da heo dai mỡ trong như má 7 nấu
Như bao người đàn ông ở xứ này, mình tìm thư giản trong nụ cười BX, không có Phong Hỏa Đài mà đốt, không đủ $$ mua xoàn tấm, đành tập học nấu ăn. TV hay ai biết nhờ giúp dùm xin cám ơn.
Minh ơi vậy sao khg hỏi má cho chắc ăn. Con cái thường quen với khẩu vị của mẹ làm còn cách làm cho mở trong thì khi ướp nặng vào nửa trái cốt chanh. Thoại Vân có bí quyết khác thì chỉ Minh Xlan học ké Cao Thắng minh anh chị em nhiều tài năng trong kitchen quá hả giờ biét có thêm Công Minh cho một tràng pháo chân khen ngợi nha!
Má 7 giờ nói câu sau quên câu trước, mai một cả kho tàng kiến thức.
Vắt chanh thì có vắt rồi đại khái là vắt lên mỡ cho ướt, kết quả cũng khá hơn không vắt, nhưng so má nấu thua xa quá
Cám ơn nghen XL
Minh ơi !
Hình như Minh lầm rồi vì theo những gì mà T Vân đã comment thì T Vân đúng là cao thủ nuôi dạy chồng con, khả năng bắt chồng con ăn thịt kho tàu suốt tuần lể rất cao siêu nhưng không biết có phải là cao thủ kho thịt hay không ?
Trúc định về VN thì đừng kê tủ đứng CT5 nữa, phải dọn đường trước để sau này tiện bề nhờ vã.
Thứ hai ôm bình bát lại nhà Ngọc Lan, thứ ba lại nhà Thoại Vân, thứ tư lại nhà Kim Chi… vừa được gặp các người đẹp vừa được thử các món ngon
Anh Sơn bây giờ mỗi ngày vô nhà thờ cầu nguyện “Lạy Chúa xin chúa đừng cho con ăn thịt kho Tàu nữa mà thỉnh thoảng đổi cho con ăn thịt kho Việt Nam” Nếu khg con bị nám mặt má nhận khg ra hihi…Chọt Thoại Vân sao vui quá!
Chị Vân ơi, cuốn sách chị xài trang số mấy mà ông anh em dễ thương vậy, copy cho em trang đó được hông?
Hihi cái ông thần nước mặn của em thức ăn mà để qua một ngày là khỏi ngó ngàng tới đi, mà thường thì em hay …..lỡ tay nấu 2 người ăn mà có 2 khách tới chơi vẫn dư dả. Bỏ thì thương mà vương thì……mập mới chết ngắt chớ.
Cô thành tâm chỉ dẫn để quí trò học hỏi trổ tài mà lấy lòng ai kia….. Mà nở lòng nào quí trò đưa mình lên thớt chặt chém quậy ? Chọc tui giận tui quăng lựu đạn à . XLan đó thấy trai đẹp mà bỏ bạn chơi vậy là chơi với dế nha, mình định lên mặt một bửa mà sao ai cũng xúm vô chọc quê là sao hả. Nói có sách mách có chứng, hiện giờ ở nhà mình đang có nồi cá thu kho riềng với rau răm từ hôm chủ nhật đến nay vẫn còn, và bằng chứng sống là lão gia nhà mình mới vừa từ nhà thờ về bới một tô cơm bự ngồi ăn ngon lành kìa. Tiếc là không có máy chứ không thôi mình sẽ làm một video cờ líp cho quí vị coi mà ngưỡng mộ đức lưng quần của mình. KD à ! chị chẳng có học sách vở nào hết, cái bí kiếp này chị lụm của mộng chè để dành cột cẳng ổng là chắc ăn nhứt .
Trời Thoại Vân ơi ở trên đây cũng có “chai đẹp” hả chắc phải dùng kính hiển vi kiếm quá! Bây giờ Xlan nhìn đàn ông “đẹp chai” thôi mà người đàn ông đẹp chắc phải thể hiện ra nhiều thứ lắm nên Xlan kiếm chưa thấy bởi vì các anh gừng càng già càng cay hihi…. Thoại Vân làm ơn chỉ lại cá thu kho giềng (hay kho ghiền) sao thấy món nào anh Sơn cũng ăn cả tuần mà khg thấy “ớn” vậy. Viết ra cách kho cá thu đi có gì mình có hai món thịt kho tàu và cá thu kho cho thằng con nó thay đổi được 2 tuần cho đở cực thân già này hihi… Thanks trước nha!
Khổ quá nói mãi, một cũng anh Sơn, hai cũng anh Sơn, ảnh đang hắt xì ướt bà con trong nhà thờ kìa
Mới gặp Trúc đây mà, vẫn còn sạch nước cản. Cái ông Hiệp này bôi bác Trúc quá làm XL phân vân.
XL suy nghĩ lại đi, con trai CT gừng càng già càng cay, vẫn đẹp chai ve kêu dế gáy như ngày nào.
Thấy TV thần tượng anh Sơn hông, ngọt ngào ốc en nổi lên hết nè, chắc nay mai chỉ quay video anh Sơn cho mọi người coi đó.
XL kho cá thu, nhớ bỏ vào một nắm trà (Ô Long, Thái Nguyên…) gì cũng được, nó sẽ hút mùi tanh của cá, lá trà trong cá kho ăn cũng được lắm .
he he he….sở dỉ Hiệp bôi bác là vì ghen thôi mà, bởi vì mình tuy già nhưng vẩn còn đẹp trai lồng lộng đạo đức sáng ngời như thưở nào . Nói chung anh em Cao Thắng mình đẹp trai đều, bằng chứng là hơn 30 năm trôi qua rồi mà hể có dịp là T Vân, K Hoa, K Hương cứ khen ông xã Cao Thắng cũa mình hoài làm cho bao chị em khác phải suýt xoa tiếc nuối vì đã lở mất cơ hội duy nhất trong đời , Cần phải khẳng định lần nữa rằng anh em mình là những người có nhan sắc
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu
( nói xong những điều này mình bổng nổi da vịt )
Minh mở nhà hàng bán món ăn VN đi ,bảo đảm sẽ đông khách .
Dìa bễn, mở nhà hàng khách thì đông rồi đó, nhưng ông Trúc ổng ghi sổ không hà
Anh Minh có thể cho biết 1 kg cá bỏ bao nhiêu ký trà khg? Trà ăn được mà! Hihi…Thoại Vân dặn Xlan mua củ riềng bằng ngón chân cái thôi mà Xlan lở mua bằng bàn chân chắc điệu này cá kho riềng repeat nhiều tuần liên tiếp quá bỏ thì phí!
Cao Thắng nhà mình anh nào cũng đẹp trai giỏi ngó ngang thì giống Thanh Sang, ngó ngược giống Thành Được, ngó trước thì giống Hữu Phước nói chung là đẹp nhưng mình hỏng có phần. Thôi đành hẹn kiếp sau…(nghe cho giống cải lương một chút).hihi…
1kg cá chừng 3, 4 muỗng canh lá trà thôi, khử mùi tanh cá ngừ cá thu rất hiệu quả
Chỉ thêm một mẹo vặt nữa là chiên chả giò bỏ thêm vài lát gừng vào dầu, gừng sẽ hút chất dơ, làm chả giò không bị đen
Đồng ý với XL ở cái chổ mấy anh CT mình đẹp trai đó, vừa đẹp trai vừa cưng các em gái của mình lắm, thời tụi mình hong thấy hs trường nào dám tới trường CT cạnh tranh hết .
Không phải XL không có phần, mà tại XL lo cười hoài nên hong chú ý . Hồi năm 76 đi đào kinh ở Lê Minh Xuân về XL còn nhớ anh nào đạp xe chở XL từ LMX tới SG, qua cầu chữ Y về PTH hong?
Trời ơi Minh ơi, hỏng lẻ anh mà chở Xlan về lần đó ảnh để ý Xlan sao? Sao mà Xlan khg nhớ gì hết vậy! Khi đó ai được phân công chở Xlan về Xlan rất ngại vì mình nhẹ quá và coi như người ta làm điều đó vì nhiệm vụ. Nếu đúng là như vậy thì sao Xlan có mắt như mù có tai như điếc có mồm như câm vậy trời! Mà sao bi giờ Minh mới hé, cách đây mấy chục năm làm ở Bình Hòa khg hé dùm Xlan huhuhu…Phà tình lỡ chuyến rồi. Thôi đành hẹn lại kiếp sau. Nhưng mà ai vậy cho Xlan một tí thông tin còn biết mà tìm ở kiếp sau chứ! Chắc là tối nay mất ngủ gát chân lên trán lục lạo tìm kiếm quá Minh ơi hic.
Quên nữa cám ơn Minh đã chỉ bí quyết, anh chàng Cao Thắng này bây giờ mới biết là phụ nam giỏi toàn diện hihi…
Anh Minh à có thể tiết lộ cho Xlan biết anh chàng đó là ai khg? Để Xlan ghi tiếp vào cuốn sổ nợ ân tình, một lần để đánh mất. Hôm qua tới giờ có ngủ được đâu! Bây giờ thấy nhiều anh Cao Thắng giỏi việc nhà đảm việc nước quá nên tiế chùi hụi hihi…
Anh CT đó vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của vợ anh, Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Dù ván đã đóng thuyền rồi, anh ta mà đọc mấy hàng của XL viết chắc về nhà gở ván bơi qua nhà XL
Thôi hãy để dĩ vãng chìm vào dĩ vãng
Vậy đây là Thoại Vân đang tản mát hay tản mạn vậy? Hihi… Người ta nói con cẩu là con vật trung thành, giữ nhà cho mình chỉ tội nó khg biết đi tolet thôi! Dọn dẹp mà chửi bới nó bên này chắc phạm tội quá! Thấy người ta cưng chó mèo mà thèm. Vui lắm Xlan có người bạn con làm bác sĩ thú ý bên đây nó sợ chữa chó mèo cho người VN lắm (mình khg nói toàn bộ nha!) Nó nói nó bị 3 người khách VN chó bệnh mang tới cho nó chữa, chữa xong nói giá là họ chỉ đưa có 1/3 thôi nói là lần khác đi ngang trả hết, hoặc là đi gấp quá khg mang ví theo hihi…Nuôi chó thì cũng nuôi đó nhưng chữa bệnh thì ngại tốn tiền. Hic Xlan cũng thích nuôi chó lắm, nhưng mà sợ… vì bệnh mình còn nuôi thì làm sao chó bệnh mà dám mang đi chữa bệnh đây? Cứ sơ sơ cũng là $100 hihi…
Gởi đến các bạn phút tản mạn cũa bạn tôi, tôi chưa xin phép hắn nhưng tôi vẩn gởi vì hắn đã đưa lên face book
“LẦM Ngươi cất tiếng khóc vào đời Với hình hài mẹ cho cha tặng Ngươi yếu ớt nhưng hồn nhiên, bình lặng Trong mắt ngươi long lanh Tia sáng nụ cười của thiên thần, mặc nỗi buồn vui Cuộc đời đau đớn Rồi Ngươi tập đi tập ngồi tập đứng Và ngươi biết nghĩ suy tính toán thiệt hơn về tồn vong, thua, thắng, giả, chân Để từ đó Ngươi bắt đầu lầm lẫn về ta, người tuổi, tên, địa vị, thanh danh, cái có, cái không, cái ác, cái lành Để trí óc càng cân phân, trái tim ngươi càng nhỏ bé Sự tinh khôn kéo ngươi xa dần lòng thơ trẻ Cái hồn nhiên bỏ ngươi đi chẳng biết tự khi nào Trong mắt cười Đâu rồi Ánh mắt kỳ diệu ngày thơ Chỉ có đây Nỗi đau đời lấp lánh Ngươi khổ sở Và ngươi mê đắm Ngươi mù lòa qua lăng kính ngã, nhân Chẳng thấy người Ngươi chẳng thấy một ai Ngươi chỉ thấy chính mình Với cái tôi vĩ đại Sự ngộ nhận dẫn dắt ngươi đi mãi Ngày càng xa nguồn cội Chốn quê nhà Phút cuối đời chẳng tìm thấy lối ra Ngươi vật vã Vì sắp mất cái tôi không tồn tại Ngươi lang thang Ngươi sẽ còn lang thang mãi . . . TTD.4.2012
Các bạn thân mến cũa tôi !
Thời gian qua tôi có viết một ít bài và chuyện kể lăng nhăng với mục đích làm cho trang web thêm nhộn nhịp . Tôi đã cố chọn lọc từ ngữ sau cho các bạn dù đã xa VN khá lâu hoặc các bạn đang ở VN vẫn hiểu giống như nhau cho nên đôi khi có đóng mở ngoặc giải thích dài dòng mong các bạn thông cãm .
Về chữ viết thì ít bị sai, nếu có sai thì phần nhiều do lổi đánh máy nhưng về dấu hỏi ngã thì sai be bét, mà điều này tôi không sữa chữa nổi .
Ngày xưa đi học khi viết chính tã cấp lớp 1 và 2 tôi luôn được điểm tối đa nhưng khi bắt đầu bắt lổi dấu hỏi ngã thì thê thảm vô cùng , nếu viết tay thì tôi luôn cho một dấu nữa nằm nữa đứng không ra hỏi mà không ra ngã để có gì thì cải chầy cải cối cho qua nhưng đánh máy như thế này thì không thể dấu dốt được . Mong các bạn thông cãm mà bỏ qua hoặc nếu bạn nào có khả năng biên tập thì tôi sẽ chuyển cho bạn đó trước rồi sau đó sẽ post lên, như vậy sẽ đở khó chịu cho các bạn trong diễn đàn .
THÂN CHÀO
Chào bạn Long , bạn Khôi, bạn Đức, bạn Bộ, bạn Châu và bạn Duy !
Hôm qua ra chợ nghe các mệ bán cá đồn là các bạn đang rắp tâm tổ chức ngày họp mặt Cao Thắng tại Sanjose thật xôm tụ, cứ nghe ngóng hoài mà chưa rỏ chương trình cụ thể ra sao để nhịn ăn sáng mua vé số, nếu trúng số kỳ này tui sẽ mua vé máy bay đi CA một lần cho nở mặt nở mày với tụi cowboy quanh vùng .
Nghe nói ở CA đi đâu cũng gặp movie star tui ham quá, còn ở Texas này đi đâu cũng gặp bò, nhìn riết rồi thành quen …….rồi thành tiêu chuẩn đánh giá nhan sắc, ai không mập thì không đẹp, không nhiều …….thì không thể nuôi trẻ chóng lớn . Tui sợ cứ cái đà này thì cãm quan thẩm mỹ cũa tui sẽ bị lệch lạc mất .
Phen này tui quyết đi ca li phọt nha để mở rộng nhãn quan kém cỏi cũa mình, ngày mai tui sẽ lê la ngoài chợ lần nữa xem các mệ có đồn thêm gì không !
Cám ơn Hoà chỉ nấu món bò kho. Mấy chị em CT toàn là cao thủ không.
Tay Hoà chừng nào lành, có bị nặng lắm không
kính chào anh Minh;
Tay Hòa 6 tháng nửa mới lành, bây giờ làm việc chỉ có một tay thôi hơi bất tiện nhưng không sao đâu anh ạ.
Hòa công nhận mấy anh Ct này đảm đang thiệt vừa giỏi việc nước lại giỏi luôn việc nhà, nhớ nấu bò kho cho BX và các con ăn nhé, hy vọng các anh CT sẽ viết nhiều hơn để có dịp học hỏi nhiều.
Chúc anh và gia đình vui nhé
Thân
Hòa thân mến!
Hòa khỏe không?
Đọc câu hỏi của Hòa, thôi thì cũng ráng trả lời mặc dù đang rất bận rộn.
Trước khi Cha Mẹ sinh ra ta, ta là ai?
Cuộc đời chúng ta hoàn toàn vay mượn, khi hình hài chúng ta hoàn chỉnh “Thai nhi” trong bụng Mẹ, chúng ta đã vay mượn từ “Tinh Cha, huyết Mẹ” đễ hình thành “Ta”.
Trong thời gian trong bụng Mẹ, chúng ta đã vay mượn thức ăn, thức uống từ trong bụng người Mẹ của chúng ta, đễ tăng trưởng cho đến khi trào đời.
Khi ra đời chúng ta lại tiếp tục mượn “Đất, Nước, Gíó, Lửa” đễ mà tồn tại sự sống của riêng ta.
Thân thể chúng ta không thể sống còn, nếu chúng ta thiếu một trong những yếu tố trên.
Tóm lạị cuộc sống chúng ta vẩn tồn tại, là do sự vay mượn mọi thứ trên đời đễ sống còn.
Một ngày vui vẻ.
Kính anh Dức Hiếu;
Trên cuộc đời này không có cái gì là của ta cả. nó được hình thành bằng những nhiều nhân duyên hợp lại, duyên còn thì tụ , duyên hết thì tan.
Nên câu trả lời của Anh là đúng , anh làm ơn cho tên và địa chỉ để gởi quà nhé. Cám ơn anh nhiều.
Thân chào
Trời dễ lấy quà vậy sao Hoà cho câu nào khó khg ai trả lời được mới là đố chứ! Cái này hình như bên Phật giáo ai hay đi chùa nghe thầy giảng hay đọc sách mới biết được. Mình đạo vòng thành ra khg có câu trả lời hihi…
Không biết có phải là khi mà sắp đến cái tuổi gần đất xa trời anh em nhà mình ngoảnh lại mới thấy thương cho sự hy sinh và cống hiến của vợ mình khg? Trang web này là trang của kỹ thuật Cao Thắng mà nhìn tới nhìn lui chẳng thấy có trang nào các anh bàn tán về vấn đề kỹ thuật mà chỉ là bàn về kỹ thuật nấu nướng để làm vui lòng bà xã mình. Cái này thì cũng đáng khen ngợi thôi!
. Khi mà đi được 2/3 cuộc đời, sống và tồn tại được đến ngày nay chắc chúng ta phải trải qua bao nhiêu là khó khăn vất vả. Thỉnh thoảng Xlan thèm được nằm xuống ngủ một giấc và đừng bao giờ tỉnh lại, được cười những nụ cười hồn nhiên khg bận tâm lo nghĩ, được gào khóc thật to như ngày còn trẻ con bị mẹ mắng oan mình. Sợ nhiều lắm… đoạn đường mình đi phía trước sao cứ mịt mù tăm tối, sâu thẳm…. vắng lặng ngay cả khg thể tìm thấy một người bạn song hành. Thôi thì cứ mượn lời một nhà thơ nào đó đã viết.
Rơi một chiếc lá – vu vơ.
Rơi một dại khờ – nông nổi.
Rơi một dấu chấm hỏi
Là rơi nửa trái tim
Rơi một chút bình yên
Là em không còn trẻ.
Mọi điều rơi quá dễ. Chỉ vì lúc có ở trong tay mình khg biết nắm giữ. Con người ta là vậy đó khi sống thường tiếc cái đã qua, hờ hững với cái hiện có, hy vọng ở tương lai. Nhưng mà khi tương lai ấy đến rồi cũng chỉ là một hiện tại như trăm ngàn hiện tại khác đã qua. Xuân Lan ơi cố lên!
Tản mạn một chút cho lòng thanh thản thanks for reading.
Hi … X Lan ơi …
Hôm qua tới nay Hoa lẽo đẽo theo sau lưng XLan nè ….???mà nhỏ không có hay phải không …??? hi … hi … mình sách 1 giỏ to mà giờ lại không còn chổ để đựng nửa gồi … hu … hu … nặng quá nè … thấy nhỏ cứ đánh rơi miết … tiếc của Hoa cứ nhặt hết giờ không tài nào sách nổi … hic … hic … mà củng vẩn cố theo XLan chỉ mong bạn đánh rơi thêm 1 cái quan trọng nửa mà chưa thấy buồn quá … ??? Biết rơi cái gì không hả …??? sẳn đây Hoa củng xin đố tất cả các anh chị em mình luôn nha … cái mà Hoa muốn XLan phải đánh rơi là cái gì …??? hén …??? củng có thưởng nhè nhẹ đó nha … Mong tất cả Đại gd mình đoán đúng nha … Hoa đợi há … hi … hi …
Ủa mình nhớ là rơi những thứ trừu tượng khg mà sao Hoa nhặt đầy giỏ được hay vậy? Để cột chặt lại cái đay đựng hột xoàn thôi! Ở trên này mà cũng bị theo rình ghê quá cẩn thận mới được! hihi…
Hi … hi … vậy mà vẩn nhặt được mới hay nè … bằng chứng là không thể sách nổi nửa nên Hoa đành phải la làng lên xem có anh chàng CT nào tiếp ứng không …??? Các anh mình ơi cứu Hoa với nha nặng quá hà … ngày xưa nhút nhác lo chơi … ngày nay nhác nhút củng không dám rời … ??? hí … hí … buồn quá … hu … hu …
Đọc được đoạn thơ lạ mình muốn được viết tiếp, không biết có làm phật ý tác giả hay không
Rơi một chiếc lá – vu vơ.
Rơi một dại khờ – nông nổi.
Rơi một dấu chấm hỏi
Là rơi nửa trái tim
Rơi một chút bình yên
Là em không còn trẻ.
Còn bao nhiêu u uẩn
Em cứ để tuôn rơi
Ta cóp nhặt tháng năm
Cùng sợi buồn kỷ niệm
đan cho em áo nhẹ
Chút hơi ấm tình người
Những rơi rớt là những trừu tượng thì chiếc giỏ cũa Kim Hoa cũng chỉ đan bằng tháng năm và sợi buồn , chỉ có nó mới chứa được thôi phải không X Lan ?
Hi … a Trúc ơi …
Trời trời mổi nàng XLan rơi Hoa nhặt đã không nổi rổi … hu … hu … kêu gọi các anh vào … thấy a Trúc xuất hiện mừng hết lớn luôn … tưởng gì ổng vào còn tiếp tục đánh rơi nửa chứ …lại còn rơi dử dội luôn nha … hu … hu … Hoa giao giỏ lại cho Lảo sách đó nha … Giờ có a Trúc cùng đồng hành theo sau XLan há … đến khi nào rơi cái quan trọng mà Hoa đố đó sẻ thôi … “em tan trường về anh theo ngọ về … ” vậy há aTrúc ráng sách nha … có ai vào thế hay không là tùy ở anh có tài khuyến dụ không nha …??? hi … hi … Hoa mình thảnh thơi rồi nha … cứ thả bộ thong dong theo thôi … hi … hi … sao a Trúc nặng hả …??? ráng nha …???? Hoa chạy trước há … hi … hi … sao mình … nhẹ … vậy … ta … thấy ông Trúc hì … hục … hic … hic … mệt hả … ??? ráng nha … hi … hi … anh chàng mình ga lăng há … hic … hic …
Hi … XLan ơi … bài thơ tặng bạn và củng là 1 chút mẹo nhỏ mở ra cho các anh chị mình đoán cái mà Hoa muốn bạn mình phải cố ý đánh rơi nha … hi … hi …
Bản tình ca cho nàng X lan há … dựa theo bài viết của XLan nè … hi … hi …
Nhiều ngày lẽo đẽo theo bên bạn
Tản mạn buông trôi chiếc lá rơi
Chút dại khờ rơi trong nổi khổ
Bâng quơ dấu chấm hỏi theo rơi …
Còn ghi nửa trái tim nồng ấm
Bỏ lại bình yên chẳng đuổi theo
Tuổi trẻ trôi xa dần khoảnh khắc
Bên em mọi thứ dễ rơi theo
Em buông bỏ hết mà lòng nhớ
Kỷ niệm xa trôi ẩn hiện về
Tiếc nuối trong tay hờ hửng mất
Tương lai vụn vở cuối đường về
Mong Lan đánh mất điều mình* muốn
Sẻ thấy thân tâm thật nhẹ nhàng
Chẳng phải lang thang trang tản mạn
Yêu đời sốc nổi trẻ thanh nhàn …
mình* (ý chỉ là tác giả muốn )
Đã hé mở phần nào của câu đố … hi … hi … vậy là quá dễ rồi câu trả lời ẩn hiện trong ý bài thơ nha … hi … hi … vậy há … quá dễ phải không … ??? Mong các bạn cho câu trả lời nha … hu … hu … aTrúc và Hoa theo mỏi cả chân & a Trúc thì ê cả vai rồi nè … hu … hu …
4 tiên nữ có 4 anh Cao Thắng kề bên ,sao trùng hợp vậy?
Hình tiên nữ hình như không phải trắng đen mà là màu nâu, nên chăng gọi là tiên nâu ?
Cái ông này già không bỏ, nhỏ không tha, vừa vừa cũng không chừa.
Thoại Vân ơi!
TV khoẻ không? Thôi mà chuyện ấy không sao TV ạ….
Tại vì mấy ông về già (như Anh Trúc) thường là vậy mà.
Một ngày vui vẻ nhé.
Thoại Vân và 8 Cơ đừng nói xấu mình nhe ! mình yếu đuối, nhút nhát và hay e thẹn lắm. Chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm mình hoảng sợ, một chiếc lá rơi cũng làm giật thót quả tim bé bỏng cũa mình, một nổi buồn thoáng qua đủ làm mình thổn thức cả đêm .
Ôi ! sao mình mong manh dể vở đến như vậy ! đừng làm mình sợ nhé ! quỷ nè ! thấy ghét !
Hu … hu … Mình đợi hoài không có câu trả lời trả vốn gì hết … lổ nặng rồi nha … hu … hu … thôi thì đành dùng chiến thuật khuyến mãi không rồi … hu … hu … phá sản của CTy CT chưa thành lập mà giờ đóng cửa thôi … hi … hi … Cái này chẳng nhửng XLan mà luôn cả chúng ta ai ai củng nên xa nó và phải đánh rơi nó ở bất cứ đâu trong đời sống quanh mình há … hi … hi …
Nè nàng XLan của ta ơi đọc bài thơ này nhé … và đừng làm thần giử của nửa nha …hi … hi …
Bi quan giử lấy làm phiền nảo
Bỏ nó đi rồi sẻ thảnh thơi
Tản mạn không còn theo bạn nửa
U buồn chấm dứt lạc quan thôi
Nàng mà giử mãi làm thần của
Chẳng chịu buông rơi cái phải rơi
Sẽ khổ dài dài khi vắng lặng
Chìm sâu cãm giác khổ không rời
Buông rơi củng chẳng ai thèm tiếc
Nhặt nó Hoa chôn dưới đất sâu
Giúp bạn quay về vùng kỷ niệm
Ròn tan nở tiếp tiếng cười lâu …
Hi … hi … bi quan chôn chặt dưới đất sâu nhé …
Sao giờ nàng còn muốn cột chặt nửa thôi … hi … hi … Đừng lang thang đánh rơi tùm lum nhé … chỉ rơi 1 cái này thôi nha … Bi quan … hi … hi …
Hi … Kim Đính ơi … Lâu ngày không gặp em Kim nhà mình nha … núp sau lưng chờ cơ hội chọt há … rải đinh đã chịu không nổi rồi còn dùng kim chích nửa chết khách hàng sao em …??? Theo chị mình nha … có chích thì chích thật sâu xa há … hi … hi … mài kim hôm nay nhọn hẳn chưa chuẩn bị nha … nhớ vát kim to nhất nhọn nhất là của Hoa mình theo với nha … hi … hi … giờ đi tuần hén …
Chị Kim Hoa ơi, hỗm rày cũng tune up kim mà là nấu nước sôi khử trùng chờ đem ra chích …..ngừa cảm cúm mùa đông. Canh me anh chị nào mà cảm……..mạo thương ……ngầm ai đó thì mình chích. Nhẹ thôi nhưng mà có ích hén. Em đọc thơ chị biểu rơi hết mấy cái bi quan ai dè em bắt chước anh Trúc rơi tuốt tuồn tuột hết trọi luôn, bây giờ không biết đi đâu lượm lại cái lạc quan đây, chị có nhặt được chia em một chút hén.
Thanks chị dữ dội luôn
Hi … Kim Đính ơi … giỏi vậy ta làm việc có ích thì làm sao đánh mất lạc quan được đâu ta … ??? hi … hi … yên tâm nha … niềm vui tăng củng đồng nghỉa với lạc quan rồi … hi … hi … thấy việc có ích có vui không …??? ừa vậy …vậy … đó còn làm bộ đá nhẹ chị mình nửa nha … trong nghề mà … hiểu há … hi … hi …
Thoại Vân ơi ! nghe ông Trúc nhà mình nói không ,ông ta thuộc dạng pha lê dễ vỡ đấy , đụng vào đền không kịp nha hi………..hi ,hàng chưng bày đó bạn
Hi … Bé ơi cái này không phải dễ vở thôi nha … mà … mà … đồ … quỉ … sứ … hông … hà … hàng hiệu đa hệ nửa đó à nghen … xí … quỉ nè … thấy … ghét … quá … hà …
ha……………..ha…………..k.Hoa làm anh Trúc nhà mình ,mắc………….cở quá nè ……….nè.. ,,hổng…………….chịu ……..đâu ,xí……………………..xì……
Hi … Trúc nói gì vậy … ??? hả …Xí … mấy bà này làm gì nói mình kỳ vậy … ??? Mình muốn học chung lớp thôi mà … mình đâu có dẹo như mấy bà vậy đâu … có chút chút hà … giận 2 bà này luôn à nghen … mới nói có trái tim mong manh dễ vở thôi làm gì dử vậy … thấy ghét quá hà … nghỉ chơi mấy bà ra luôn nha …
Hi … hi … Trúc ơi đừng giận nha … Hoa làm môi giới cho Trúc gia nhập các bạn nử hén … có bạn bọn mình vui lắm đó … há … há …
giận………………….giận…………..mình giận rồi đó nha bà Hoa này ,hồng……………..chịu …,,,đâu ,Hoa ơi 1…………2…………..3……….chạy ,hi………………hi……….
Bé ơi ! đối với anh Trúc nhà mình phải áp dụng câu nói của Bé :
” Nâng như nâng trứng , đá như đá banh ” mới xứng với dáng vóc mình voi xương đà đểu của ổng.
Trời ơi ! chuyện gì đang xãy ra cho người yếu đuối mong manh dể vở như mình vậy ? Chẳng lẽ lòng ái mộ người đẹp là tội lổi hay sao vậy trời ? Mình ngưởng mộ các bạn nên mới có nguyện vọng vô học chung lớp CT5 mà ? Người nho nhã thư sinh như mình đâu dám làm đau dù là một cành hoa vậy mà sao “kẽ xấu” ráp nhau đánh hội đồng mình vậy ta ?
Xuân Lan đòi đánh cho ba má nhận không ra, Thoại Vân đòi đá như đá banh, còn Lan bé và Kim Hoa đứng ngoài xỉa xói, xa xa có Đức Hạnh săn tay áo chuẩn bị nhảy vô đánh hôi còn Ái Liên và Kim Thu thì đứng coi như coi cải lương .
Chẳng lẽ trời không có mắt hay sao mà người lương thiện vô số tội lại phải chịu vùi dập như vậy ? Các bạn cùng lớp Vũ minh Kính, Lay Bắc, Nguyễn văn Ngọc, Lữ thành Long ở đâu mà để cho mình phải một mình chống mafia như vậy, các bạn đồng môn Đào công Minh, Phạm đức Hiếu, Huỳnh quốc Phước, Lê tự Hùng, Huỳnh tuấn Kiệt, Ngô đình Duy, Trần đức Thức, Phó Đức Mão. …đang ở đâu mà để kẽ xấu lộng hành như ri ? Chẳng lẽ mọi người quên mất câu Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả rồi hay sao hay là Giữa đường thấy chuyện bất bình ….vờ luôn
Ôi nổi đau thể xác còn có thể gắng gượng nhưng nổi đau tinh thần thật là khó vượt qua được, cái ác hoành hành trắng trợn chưa làm mình thấy đau bằng sự thờ ơ cũa mọi người xung quanh .
Tuy nhiên trong nổi đau tận cùng đó mình cảm thấy chút ấm áp vì N.Lan và K.Loan không có trong số người hành hạ mình . Có lẽ hai nàng im lặng đồng tình với hành động cũa mình chăng ? Đúng rồi ! Im lặng tức là đồng ý ! Với một chút hy vọng nhen nhúm này mình sẽ cố gắng sống thêm để thấy cuộc đời vẩn còn đẹp …..mình đã đặt tình cảm đúng chổ gồi he he he……
Trời anh Trúc hỏng nhìn thấy Ngọc Lan, Kim Loan, Hoà đang cùng Bạch Điểu vót chong sao?! Dám đụng đến Ct5 còn bảo là lớp yếu nhất trong các lớp 10Ct cũng có thể so với các anh là học yếu nhưng tình đồng đội là mạnh lắm nữ Cao Thắng mà được rồi đợi đấy nha cưng! Tụi chị sẽ báo trù. Đừng có kêu gọi các anh Cao Thắng khác giúp mấy ảnh luôn nói “hồi xưa tụi anh đi học nhát lắm cho đến bây giờ sau mấy mươi năm oanh liệt cục nhát nó bự thấy ghê luôn rồi hihi…
Hi … Trúc ơi … Ôi thương thương mà … đừng la làng vậy cưng … vào lớp nử sơ khởi chỉ nhè nhẹ toi luyện cho cưng rắn rỏi thêm tại thấy cưng yếu đuối manh mang dễ vở nên phải cho qua nhiều giai đoạn đó nha … Vậy mà củng chưa rắn rõi được nửa chắc củng còn phải dài dài nửa nha cưng … hi … hi …
Sao giờ còn ý định vào học chung nửa không … ráng lên nhé còn vài thử thách nửa hà … la quá để các anh khác nghe thấy nghỉ xấu lớp mình sao … ??? vậy mà nói thích lớp mà không có tinh thần tập thể gì hết … nhẩn nhịn và đoàn kết là hàng đầu nha … ráng nha cưng … còn phải đưa bạn mới mình đi sắm vài khúc “vải phi bóng” cho hợp thời trang gồi mới hòa nhập vào lớp được chứ … mong manh dễ vở củng được chấp nhận rồi … còn … thấy … ghét … và … đồ … quỉ … hông … hà … củng tạm được … chỉ thiếu … dẹo … dẹo … còn nhẹ quá … thêm chút nửa là OK nha … gắng lên nhé … hi … hi … Mong bạn mình sớm là thành viên … há … há … (ý nói chuyển hệ nửa đó là hoàn chỉnh gồi …. ) ha … ha … Các bạn ơi chuẩn bị đoán chào thành viên mới nha … ha … ha … vui … quá … hi … hi …
Các bạn thân mến, tuần này gửi các bạn một truyện ngắn tôi mới viết . Nếu là thơ thì gọi là thơ con cóc, còn truyện chắc phải gọi là truyện con ếch vậy . Các bạn cố gắng đọc nhé ! tôi không đủ tiền để trã tiền nhuận nhãn cho mọi người, mong các bạn thông cảm
CON RẮN MỐI
Những câu ca dao, thơ văn, ngôn từ ca ngợi người phụ nữ, người mẹ, người vợ lần lượt thoáng qua trong đầu bà. Câu nào nghe cũng hay cũng đẹp, khen ngợi hết lời….., phần lớn những lời hay ý đẹp đó đều do đàn ông, những người đang nắm giữ quyền phát ngôn chủ yếu trong xã hội từ xưa đến nay. Đằng sau lời khen êm tai đó là sự ràng buộc thật sự thân phận con người
Còn những suy nghĩ cũa người đàn bà thì sao? Có ai nghĩ tới hay lên tiếng nói cho họ chưa? Những lời hay ý đẹp đó đâu chỉ ca ngợi mà còn góp phần trói buộc người đàn bà trong một khuôn khổ mà xã hội muốn – xã hội mà đàn ông đang thống trị.
Đâu có ai muốn từ lúc sinh ra cho đến khi về già cứ phải kiềm nén bản thân mình, để hy sinh hết lần này tới lần khác, họ cũng có nhu cầu, họ cũng có thú vui và những khao khát….nhưng cả xã hội với các định kiến, giáo điều, với những tập quán từ ngàn xưa đã không cho phép họ được sống theo ý mình, chỉ vì họ là đàn bà.
Nào là Công Dung Ngôn Hạnh, nào là Tiết Hạnh Khả Phong v.v……đã trói chặt cuộc đời họ, chỉ chừa lại con đường duy nhất là hy sinh và hy sinh cho người khác mà không phải cho bản thân mình.
Một chút ý nghĩ phản kháng bật lên trong bà, nhưng cũng chỉ một chút thôi rồi bà thở dài buông xuôi như lâu nay bà vẫn làm.
Chiến tranh đã đưa bà rời khỏi vùng quê yên tỉnh của tuổi thơ để trôi dạt tới Sài Gòn và cũng chiến tranh cùng những hệ lụy cũa nó đã đưa bà đến xứ sở này. Cuộc sống với đủ lo toan bận rộn và cả những chịu đựng cuối cùng đã dừng lại nơi đây nursing home ( viện dưỡng lão). Bà không có quyền lựa chọn mà cũng không có ý thức để lựa chọn.
Nhà bà cũng khá giả, bà đã từng học ở trường nữ trung học danh tiếng ở Sài gòn, sau khi đậu tú tài phần hai thì bà lấy chồng, ở thời buổi đó thì như vậy được xem là có học thức nhưng bà vẩn sống như những gì bà được dạy từ xưa nay, xung quanh những chị em bạn cũng sống như vậy, cuộc đời bà là những chuổi ngày sống lệ thuộc vào cha mẹ, rồi đến chồng và sau đó là con, bà đã quen thành nếp mất rồi .
Bà đã ngồi hàng giờ trên băng ghế quen thuộc này, chẳng phải để ngắm cảnh hay hưởng thụ chút không khí trong lành gì cã ! bây giờ bà không hề để ý những chuyện đó, bà chỉ đang ngắm những cảnh tượng đang diễn ra trong đầu bà thôi. Người ta nói người già thường hay sống bằng kỷ niệm, có lẽ cũng đúng. Ngày nào cũng vậy, nếu khỏe thì bà lại ra đây để mặc sức chìm vào ký ức dài đăng đẳng cũa mình, bây giờ bà có thể sống cho mình được rồi, vậy mà sao bà không thấy hạnh phúc như bà tưởng.
Thỉnh thoảng bà bắt gặp ánh mắt của ai đó nhìn về phía bà, khi thì tò mò, dò xét như nhìn bà già đãng trí, khi thì lơ đảng lướt qua như nhìn khúc gổ mục hay tảng đá ven đường, thời gian đầu cũng hơi khó chịu nhưng dần dà rồi bà cũng quen chẳng buồn để ý nữa.
Bà chọn chiếc băng này là vì con rắn mối, có lẽ nó cũng già cỗi như bà vì nó cũng thường nằm bất động như một xác khô bên dưới gốc cây sồi già giống nó.
Lần đầu tiên bà cứ tưởng nó đã chết, vừa thò gậy để hất nó vào cái lỗ sâu hoắm ngay dưới gốc cây để chôn, thì nó vụt chạy biến đi làm bà giật mình. Những lần sau nó lại xuất hiện ở chỗ cũ, từ đó nó và bà trở thành đôi bạn thân thiết.
Ngày nào bà cũng ra đó gặp nó, là bạn thân thì cần gì phải nói chuyện với nhau, người ta vẫn cảm thông với nhau mà chẳng cần mở miệng hay tâm sự gì, mỗi người cứ tự mình ngồi nhấm nháp từng chút ký ức cũa mình, có lẽ nó cũng đang như vậy. Chỉ có thế thôi, vậy mà bà thấy an ủi hơn, có lẽ con người ta thích tự mình ràng buộc vào điều gì đó, vào ai đó, tuy hơi mắc công một chút nhưng không bị cảm giác mình thừa thải như đứng bên lề cuộc sống.
Như bao người đàn bà khác, bà cũng có chồng và con. May mắn hơn cặp vợ chồng khác bà có con gái đầu lòng rồi sau đó là thằng con trai. Đến xứ này khi chúng còn nhỏ, vẫn đang học elementary, chồng bà đi làm hãng còn bà thì ở nhà lo cơm nước giặt giũ cho cha con tụi nó và còn nhận giữ con nít để thêm thu nhập. Cuộc sống thật ra không khác bao nhiêu,vẫn là bà nội trợ như khi còn ở VN, chỉ có vật chất thì khá hơn, bà chẳng buồn so sánh với xung quanh làm gì, đối với bà như vậy là tốt rồi.
Thời gian cứ trôi đi bình lặng như vậy, đứa con gái đã lấy chồng mà là thằng chồng Mỹ, dĩ nhiên nếu là VN thì bà thích hơn nhưng nó đã chọn thì bà phải chấp nhận, nếu phản đối lung tung có khi bà mất luôn con, những nghe ngóng xung quanh khiến bà quyết định đồng ý một cách nhanh chóng làm cho con gái bà cũng hơi ngạc nhiên. Sau đó thì nó cùng chồng move qua bang khác theo đuổi công ăn việc làm, ở nhà chỉ còn ông chồng nay đã già và thằng con trai đang học đại học.
Nhiều năm nữa lại trôi qua, sau khi lấy vợ cho thằng con thì chồng bà cũng qua đời chỉ sau một cơn bệnh nhẹ.
Rồi thằng cháu của bà ra đời, một lần nữa bà lại bận rộn, lần này bà rất vui mừng khi được bận rộn như vậy. Ôi ! cảm giác có đứa cháu khác hẳn với đứa con, bà chẳng thèm phân tích xem tại sao như vậy, bà chỉ thấy hạnh phúc lắm.
Dành hết mọi chuyện chăm sóc đứa nhỏ về phần mình, từ lúc nó còn đỏ hỏn vừa đem về từ bệnh viện đến khi nó biết lật, trườn, bò rồi đứng chựng và biết chập chửng bước những bước đầu tiên. Nó tên là Smith nhưng bà vẫn quen gọi theo kiểu VN là thằng Mít mặc cho sự không hài lòng của mẹ nó.
Con trai và dâu phải đi làm cả ngày, ở nhà chỉ có bà và nó thôi, thằng nhỏ thiệt dễ thương, nó cứ quanh quẩn suốt ngày bên bà kể cả khi cha mẹ nó về nó cũng không màng tới, lắm lúc làm cha mẹ nó phải bực mình vì ghen tị.
Những tưởng cuộc sống hạnh phúc đó sẽ kéo dài đến khi bà nhắm mắt xuôi tay thì một hôm bà ngã bệnh. Không như những lần trước, lần này bà không gượng được nữa mà cơn bệnh lần này làm bà suy kiệt dần. Trong những ngày nằm bệnh viện bà cứ thắc thỏm lo cho thằng Mít không biết nó như thế nào, ai dỗ nó ngủ, ai hát ru cho nó nghe, không biết người ta có lo cho nó đàng hoàng hay không.
Cơn bệnh từ từ cũng giảm dần, bà đã được về nhà nhưng giờ đây bà không còn khỏe như trước nữa. Hình như tim của bà có trục trặc gì đó, thỉnh thoảng bà bị choáng, lảo đảo té quỵ xuống sàn nhà. Thằng Mít của bà bây giờ đã vào Day Care, ở nhà chỉ có mình bà ra vô với cái ti vi mở om xòm suốt ngày cho đỡ hiu quạnh.
Buổi chiều là giờ sung sướng nhất của bà khi vợ chồng thằng con cùng đứa cháu nội trở về, bà thường ngủ gà ngủ gật trên chiếc sô pha ở phòng khách để chờ tụi nó mổi buổi chiều chứ không dám vô phòng vì sợ ngủ quên, sẽ lở mất cơ hội đón thằng Mít.
Có một bửa gia đình tụi nó trở về không thấy bà ra đón như mọi lần, bước vô nhà thì thấy bà đang nằm ngất ngay cữa buồng tắm, ngay lập tức chúng gọi cấp cứu đưa bà vào bệnh viện. Sau khi tỉnh lại và sau khi tra vấn về sức khỏe thì họ biết rằng không phải bà bị ngất lần đầu mà đã nhiều lần nhưng bà cố tình dấu con bà….thế là bà được đưa vào đây, với lới hứa sẽ cho bà trở về nhà khi thực sự khỏe hẳn.
Chà ! không biết bữa nay người ta cho ăn cái gì đây? cứ pasta, rồi khoai tây, salad v.v….thật ra từ lâu rồi bà chẳng quan tâm tới nữa, cái gì cũng được, cứ đưa vô rồi cố nhai nuốt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, coi như là uống thuốc vậy mà.
Nhiều lúc bà thèm món cá kèo kho tiêu, hay cá trê chiên chấm mắm gừng giống như ngày xưa má cũa bà làm cho bà nội bà ăn vậy mà, còn rau càng cua được hái vội bên bụi tre sau nhà nữa chứ, hay mấy đọt mồng tơi nấu canh với vài con tép bạc cũng thiệt là khoái khẩu, càng về già bà càng nhớ những món ăn đơn giản hồi xưa khi bà còn ở Bình Đại tỉnh Kiến Hòa xưa của bà. Qua tới Mỹ có khi bắt gặp vài thứ ở chợ VN bà cũng mua về làm, nhưng sao ăn dường như thiếu hương vị gì đó của đồng quê mình.
Một lát nữa đây lại trở vô căn buồng quen mà lạ của một mình bà, nổi cô đơn cứ ngày một thấm dần vào cơ thể bà. Trước đây trong phòng còn có một bà Mỹ đen nữa nhưng có một hôm thấy y tá chạy rần rần vô làm cấp cứu gì đó rồi đưa bả đi mà sau đó không thấy trở lại, từ đó bà ở một mình tới giờ.
Hàng ngày bà cứ uống tất cả các loại thuốc gì mà y tá dành sẵn cho bà trên bàn, thỉnh thoảng bà cũng bị đau nhức hay khó chịu gì đó nhưng chẳng biết phải nói làm sao nên bà cứ chịu đựng cho qua, có lần họ có nhờ một cô gốc VN tới phiên dịch cho bà nhưng lúc đó thì bà không thấy sao cả nên thôi, dần dần hình như họ cũng thấy không cần thiết nữa. Bà cũng quen dần với sự bỏ quên đó, thậm chí bà còn thấy đỡ phiền toái.
Có lẽ đã cuối mùa hè rồi thì phải, bà chẳng quan tâm tới ngày tháng năm gì nữa. Cảm thấy hơi lạnh, chậm chạp khép chiếc áo khoác và gài nút áo, nhìn xuống gốc cây sồi thì không thấy “bạn” đâu nữa, chắc nó đã bò đi kiếm ăn đâu đó rồi, tội nghiệp ! già rồi vẫn còn phải tự kiếm ăn, dầu gì bà cũng sướng hơn nó trong vụ kiếm ăn này. Ngày mai ra đây chắc lại gặp nó thôi!
Mới đó mà đã hai năm rồi, thời gian đầu con cháu tới thăm bà vào cuối tuần, thằng Mít cứ quấn quít ôm bà không chịu về mà đòi dẫn bà theo về, cha mẹ nó phải dỗ dành dữ lắm nó mới chịu đi về mà không có bà. Dần dần có lẽ tụi nó bận rộn quá nên ít tới thăm hơn, còn thằng Mít thì đang quên dần tiếng Việt mà bà dạy cho nó, càng ngày bà và nó càng khó hiểu nhau hơn. Bà và nó không còn gần gũi như trước được mặc dù bà còn thương nó nhiều lắm.
Tội nghiệp con trai bà, nó phải vừa học vừa làm suốt thời gian còn trẻ rồi bây giờ bận bịu suốt cả tuần, nó thương bà lắm. Từ khi chồng mất đi, chị nó có chồng ở xa lâu lâu mới về một lần, chỉ có nó gần gũi chăm sóc cho bà, con dâu của bà cũng chẳng phải tệ bạc gì, cũng thỉnh thoảng mua quà cáp cho bà nữa.
Nhiều khi bà nhớ làng quê cũa mình, nhất là từ khi ông chồng mất đi thì bà càng nhớ nhiều hơn, chắc nơi đó ngày xưa đã cho bà cuộc sống ấm êm, được sự che chở cũa mọi người. Nhưng mơ cũng chỉ để mơ thôi, bà hiểu rằng chẳng bao giờ bà có thể được trở về nơi đó nữa.
Từ khi lên Sài Gòn rồi có chồng, con, rồi giặc giã tứ tung bà đâu còn liên lạc thư từ với ai nữa, có về đi nữa thì ai mà nhớ tới mình. Nổi nhớ quê hương cứ lâu lâu làm nao nao trong dạ rồi cũng qua mau, cái làm bà nhớ đến quay quắt, nhớ đến thắt ruột gan là cái nhà mà gia đình bà đã sống .
Bà nhớ nhà quá, nhớ từng cái bàn cái ghế, nhớ cái góc nhà mà chồng bà thường đặt cái ghế bố quen thuộc của ổng, nhớ cái mùi hơi ẩm mốc cũa sân sau nhà và nhớ nhất là thằng Mít của bà, không biết bây giờ nó còn nói tiếng Việt được hay không ?
Bây giờ bà cảm thấy khỏe lắm rồi, để hôm nào tụi nó vô thăm nhớ nhắc nó đưa bà về nhà thôi, mấy lần trước bà vừa dợm nhắc tới thì thấy vẻ mặt không được vui của vợ chồng nó nên bà không dám, nó đang không vui mà xin chắc nó không chịu đâu….mà sao gần đây nó thường hay không vui như vậy. Chợt nghe nhói mạnh trong tim….hay là tụi nó chuyển chỗ ở đi xa rồi? sao lâu quá nó chưa vô thăm bà? Bà quyết tâm lần này nó vô bà phải nhắc nó mới được.
Vừa suy nghĩ bà vừa lụm cụm chống gậy đứng dậy đi về phía dãy phòng ở dưới những tàng cây. Bỏ lại sau lưng băng ghế lạnh ngắt cùng ánh hoàng hôn ảm đạm đang tắt, bóng tối cũng đang dần dần từng chút một, nuốt chửng bóng dáng nhỏ nhắn đơn độc cũa bà .
Bà không nhớ đây là lần quyết tâm thứ n cũa mình, chẳng lẽ bà đã già đến vậy hay sao ? Không đâu ! bà đang tự huyễn hoặc mình đó thôi, bà đang quyết tâm làm điều mà bà chắc chắn không bao giờ làm – Làm phiền con cái .
Các bạn thân mến !
Có lẽ tui đã sai lầm khi chọc nhằm ổ kiến lữa CT5, tui chỉ kể sơ qua lòng ái mộ thôi mà sao họ phản đối dử quá, chắc tại mình hơi bị khờ, ăn nói không được khéo léo nên bị hiểu lầm chứ mình quý lớp CT5 lắm mà, tui cũng công nhận họ là những nàng tiên mà ? chẳng qua hình đó màu nâu thì tui gọi là tiên nâu thôi mà !
Để chứng tỏ mình thành thật nhận lỗi tui xin cống hiến cho quý vị đàn ông trên diễn đàn và đàn ông cũa quý vị phụ nữ trên diễn đàn phương pháp và tư thế ngủ tốt nhất sau khi say rượu.
Thông thường khi say rượu, từ quán về nhà thì 85% đàn ông cứ để nguyên như vậy mà lăn đùng ra ngủ, các bà vợ thì do giận chồng nên bỏ mặc ra sao thì ra .
Khoa học đã khuyến cáo rất nhiều về hành vi này và đã nghiên cứu phương pháp hổ trợ giấc ngủ như sau.
Các bước thứ tự cần thực hiện là
– Tắm rữa sạch sẽ
– Thay quần áo sạch, nếu mới thì càng tốt
– Nằm ngủ phải nằm ngửa
– Hai tay đặt nhẹ lên bụng, chân duổi thẳng
Càng say rượu bao nhiêu thì càng cần phải thực hiện các bước trên thật nghiêm ngặt, tuy nó không giúp chúng ta cải thiện sức khoẻ sau khi ngủ nhưng rất có lợi khi …….bị trúng gió chết queo thì người ta chỉ cần đặt nải chuối lên bụng là xong, chờ đến giờ liệm thì bỏ vô hòm, rất thuận tiện gọn gàng hợp vệ sinh, không cần phải tắm rữa thay quần áo hay bóp rượu để sửa chân tay ngay ngắn chi cả.
Thật là phương pháp tuyệt vời, lẽ ra bài viết này nên nằm ở mục khoa học đời sống nhưng vì X Lan chưa có mục đó nên tạm viết mục tản mạn vậy .
Các bạn nhớ tuân thủ nghiêm ngặt từng bước nhé !
thật là cám ơn anh Trúc bài kinh nghiệm của anh khi ông xã đi nhậu về và quá trình phải làm khi ông ấy xỉn ,có lẻ anh đã được thực hành xin hỏi nhỏ anh ,kết quả ………………..để đa tạ bài viết kinh nghiệm đó bằng cách em thay mặt CT5 xin đón tiếp anh gia nhập hội chân yếu tay mềm của lớp ,nè…………….nè……nhỏ Hoa đang có ý kiến cho anh ngồi đầu bàn để mà có gì đạp………….anh ra đở đạn nè ,xí…………lở lời có gì đưa anh ra giúp đở bọn tụi này vì có lẻ anh cũng đã từng đọc và biết là lớp em là cánh hoa lạc giữa rừng gươm,nên……..,kìa nhỏ Thoại Vân đang đòi bầu anh là trưởng ban công tác xã hội vì anh có thể đi mua đồ ăn cho tụi này khi giờ ra chơi tới ,vì tụi em không dám đi mua ,và còn nhiều chuyện tụi em không dám và không làm được,oh ! nhiều bạn dơ tay đồng ý quá ,duyêt………………….duyệt ,à ………Hoa ơi tụi mình mặc áo dài ,vậy Trúc ………..thì sao, biểu quyết đi, chao ôi………………sao lại dơ tay nhiều thế sao bây giờ, hi…………………hi…………
Trúc mặc áo đầm cho lạ dể phân biệt .
Áo đầm cũng được, nhưng cho mình góp ý một chút, vì tình quyến luyến và ái mộ CT5 một cách đặc biệt của anh Trúc. Các bạn đã dành những danh xưng cao chót vót như là lớp trưởng cho đến trưởng ban…..vậy thì để xứng với những ưu ái của CT5 đối với anh nên đề nghị anh mặc sườn xám xẻ sến mà sang vào ngày thứ hai đầu tuần để chào cờ. Luôn tiện mách nhỏ với anh Trúc bên Thái Lan chuyển hệ giá mềm và đảm bảo vô cùng .
Hi … Các em mình ơi … nghe chị trưởng tràng sàng ràng nói nha … thứ nhất aTrúc mới nhập lớp không nên làm kinh động quá … em mới đã dễ vở rồi … mong manh chỉ cơn gió nhẹ muốn rớt trái tim ngàn cân gồi mà các em mình cứ bắt thay đổi xiêm y liên tục như vậy không được … mặc đầm hả …??? phần trên ok còn …. … xét kỷ nha … sườn xám củng tương đối còn xẻ cao củng bị kẹt … … Mà truyền thống lớp là áo dài … cái này Hoa nghỉ duyệt hơn có thể che được nhiều khiếm khuyết cho phần chân dài há … sao các bạn duyệt hả …??? ừa vậy mình tiến hành đi nha … mà sao hồi sáng thấy a Trúc rút đơn rồi kìa … Hoa thấy như vậy các bạn ơi … hình như a Trúc có ý “giởn” mặt bọn mình tí xíu há … ??? Ở đây là đâu vậy ta …??? mà muốn sao củng được hả …??? thấy sao các bạn mình dễ vậy sao …??? rút đơn củng được mà người vào ra gì củng hay nói chào sân gì … gì … đó … chẳng hạn như vào ba ra bảy hả … ??? phải vậy không bạn mình … như vậy mới rỏ tấm lòng ái mộ thật sự …của anh chàng này sao há … ??? hi … hi … làm như vậy nha a Trúc … bao giờ thực hiện nói rỏ nha … hi … hi … Xin anh hiểu dùm luật của lớp nha … Hoa không dám tùy tiện ưu tiên cho anh được rồi buồn quá há … Nam nhi đại trượng phu mà … 1 chút ấn tuợng để lại cho lớp mình nha … hi … hi … chúc anh vui nha … ha… ha …
“Hoa lạc giữa rừng gươm” hay “gươm lạc giữa rừng hoa” đều được ái mộ ghê gớm vì là cũa hiếm nhưng ái mộ đến độ mà phải lập ra cả một bộ phận chỉ chuyên nghiên cứu cách ăn mặc cho mình thì thật là quá sức tưởng tượng nào là áo dài tay raglan hở cổ kiểu Trần lệ Xuân, nào là đầm đìa theo kiểu Alizabeth, nào là sườn xám xẻ sến mà sang đúng kiểu Hong Kong bên hông Chợ Lớn .
Có ai phân tích dùm mình xem tại sao mình được ái mộ như vậy không ? Chẳng lẽ mình đẹp trai dử vậy sao ta ? Tại sao lại ái mộ dử vậy cà ? Có lẽ nên kết luận như vậy vì yêu thích cái đẹp là tình cảm tự nhiên cũa con người, chúng ta nên rộng lượng mà thông cảm cho các thành viên CT5 .
Trong chuyện này vẫn có bất công cho đàn ông à nghen ! Nếu đàn ông tụi tui làm vậy thì thiên hạ dè bỉu là mê gái, còn phụ nữ làm thế thì họ còn phong là “luật sư” nữa chứ, họ cứ gọi là mai trê ( maitre ) . Vậy là mình lọt vô lớp cao cấp toàn là luật sư không hà .
Vì sự ái mộ người đẹp nên mình muốn vô học lớp CT5 là để qua sự thô thiển khô khan cũa mình sẽ làm tôn lên sự dịu dàng đằm thắm đầy nữ tính cũa các bạn, vậy mà mình lại có cảm giác mình đang khiêu vũ với bầy sói, xung quanh bao nhiêu cặp mắt hung tợn chỉ chờ dịp là nhào vô xé xác .
Các bạn CT5 ơi ! các bạn đã ẩn nhẩn bao nhiêu năm rồi, các bạn đã diễn rất xuất sắc vai “yểu điệu thục nữ” hơn 30 năm rồi, các bạn đã thành công thu tóm con mồi cũa mình đem về làm áp trại phu quân hơn 20 năm rồi, giờ đây chẳng lẽ không cần “diển” tiếp .Tại sao các bạn nhìn mình như diều hâu đang nhìn chú gà con thơ ngây như vậy ? Mình muốn tốt cho các bạn mà ! Lẽ nào lòng tốt lại bị hiểu lầm như vậy ? Tại sao người tốt cứ luôn gặp oan ức như vậy ? Làm người “tốt” thiệt là khó quá ….mình vẫn còn trong trắng thơ ngây quá ……he he he……
Hoa ơi! nghe Trúc nói không ,buồn ……………dễ sợ ,hiểu lầm lòng tốt của tụi mình rồi đó ……..nha (mặc dù nhà nước bây giờ đang phong trào bắt thực phẩm an toàn không được ngâm chất bảo quản ,nhưng lòng của bọn mình sáng như trăng rằm và thuộc hàng việt nam chất lượng cao à…………nha).anh Trúc cũng dư biết là hàng hiếm thì phải có giá,để xứng tầm chứ ,đã được duyệt vào lớp………tuyển của trường thì tụi này phải có bổn phận với anh ,lo lắng và chăm sóc anh vì anh thuộc hàng cá …………………..biệt (có lẻ vì lo lắng cho anh quá nên anh cảm thấy chưa quen và hơi hoảng sợ khi thấy tụi này phùng mang trợn mắt ,chỉ để mà hăm he sợ ai đó vào đánh tráo…………. thế chỗ thôi ,chứ thật ra tụi này vẫn hiền dịu………… nữ tính ,người ta nói đi với phật mặc áo cà sa ,đi với ma mặc áo giấy ,chuyện bình thường hàng ngày như ở huyện thôi mà hi………..hi ,ấm ức chi anh ,ôi !!!!!!!!!!! chú gà con thơ ngây đã, bị lưu ban trong bụng mẹ lâu ngày giờ già háp ,rắn rỏi đang giương đôi cánh bé xíu như chống chọi ,giận giỗi,ôi! chú gà nhỏ nhắn xinh………..xinh ,nhỏ nhưng có võ đó………….nha Hoa …………..ơi ,nhẹ tay chút nha
Các bạn CT5 và các bạn nữ trên diễn đàn thân mến !
Đúng là tôi đã sai lầm khi cho rằng các bạn hầm hè đòi xé xác tôi ra, bây giờ mới hiểu đó là vẽ mặt “tự nhiên” cũa các bạn chứ không phải muốn gây bất lợi gì cho tôi cã . Một lần nữa xin lổi các bạn yêu quí cũa tôi .
Sau khi suy xét mọi nẻo, tôi đã ngộ ra rằng các bạn thật tình ngưởng mộ tôi lắm lắm . Bạn nào càng xỉa xói nhiều bao nhiêu là càng ngưởng mộ tôi bấy nhiêu, bởi vì sâu xa trong thâm tâm bạn đó muốn mình nổi hơn người khác để được chú ý nhiều hơn .
Rất cám ơn về tình cảm các bạn đã dành cho tôi nhưng các bạn cần hiểu rằng đây là diễn đàn chung, dù tôi có đẹp trai cở nào đi nữa, dù các bạn có ái mộ cở nào đi nữa thì cũng đừng tỏ ra say mê quá đáng như vậy sẽ khiến cho mọi người còn lại cảm thấy bị bỏ rơi, làm ảnh hưởng đến tình đoàn kết cũa anh em chúng tôi .
Tôi hiểu trong anh em Cao Thắng chúng tôi rất nhiều người đẹp trai nhưng được ái mộ đến mức độ như tôi hiện nay thì không chỉ nhờ đẹp trai mà còn phải có đạo đức nữa, người ta hay nói đẹp trai lồng lộng, đạo đức sáng ngời là như vậy . Các bạn quả là những phụ nữ rất sâu sắc và tinh tế trong việc chọn lựa thần tượng cũa mình .
Chúng ta đã là những người trưỡng thành, có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, có nhiều kiến thức trong xã hội nhưng đáng quý nhất, được mọi người tin yêu nhất không chỉ là sự hiểu biết và từng trải mà cái đáng quý nhất là sự khiêm tốn các bạn ạ .
Tôi tuy là người vô cùng khiêm tốn nhưng tôi cũng phải tự nhận rằng mình là người hết sức khiêm tốn ……bởi vì dể gì tìm được người khiêm tốn như tôi trong một xã hội Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều như hiện nay .
Các bạn CT5 thân yêu cũa tôi ! các bạn có quyền tự hào về thần tượng cũa mình là người vừa đẹp trai ngập mặt, vừa có đạo đức ngập đầu lại vừa khiêm tốn ngập tràn .
Các bạn biết không ! thời cũa chúng ta không có thói quen biểu hiện sự cuồng nhiệt cũa mình như bọn trẻ hiện nay nhưng các bạn có thể thành lập các fan club để tự do bày tỏ sự ái mộ dành cho tôi cũng được, tốt nhất là cho đăng báo để bày tỏ sự ngưởng mộ cũa mình ….hình như chiêu này chưa đụng hàng !
Nhưng tôi muốn khuyến cáo rằng, vì tôi là người rất khiêm tốn nếu các bạn cho đăng báo với các từ ngữ kiêu ngạo để diễn tã tôi đẹp trai nhất hay tôi là người đạo đức và khiêm tốn nhất thì thật là không nên, vì nó sẽ ảnh hưởng hình ảnh cũa tôi trước công chúng .
Tôi đề nghị thay thế các từ ngữ kiêu ngạo đó bằng các câu như ” người đẹp trai hơn anh ấy chưa sinh ra đời ….” hoặc ” …bao giờ thì thượng đế mới có thể một lần nữa cho ra đời một người đàn ông tuyệt vời như thế…”
Thật ra bây giờ tôi mới thấu hiểu và thông cảm cho những người được quá nhiều người ái mộ, tôi cũng không thể comment cho từng bạn được vì như vậy sẽ là bất công không thể chấp nhận nổi với các bạn khác, dẫn đến sứt mẻ tình cảm giữa các bạn với nhau …..cho dù sứt mẻ tình cảm vì tôi thì cũng xứng đáng nhưng nếu không sứt mẻ thì tốt hơn một chút
Tôi phải làm sao đây ? thật là khổ tâm ( ai biểu mình đẹp trai làm chi ? )
TB : Viết những dòng này thật là khoái chí, có điều là gai ốc nổi lên quá phải mặc thêm áo lạnh . Viết xong tự nhiên mình lại ngưởng mộ chính mình thế mới kinh !
Trời khoan anh Trúc ơi để Xlan tổ chức một tour dẫn mấy bạn đi bức bông vạn thọ đếm cánh coi anh Trúc có thật sự đẹp “nghiêng thùng đổ nước” như vậy khg nhỉ!? Tự nhiên làm mình hối tiếc ta sao hồi đi học nét đẹp “vẻ dang oanh tạc” này mình khg nhìn thấy? Chắc là bị ẩn khuất sau mấy anh khác sáng ngời hihi….
Hi … a Trúc ơi …
Vậy … hả … 1 anh chàng đẹp … khủng khiếp … gặp mặt là thất kinh … hồn phách tiêu diêu … lạc lỏng không lối về … làm các nàng chới với … không thể để lạc mất 1 người bạn tri giao tri kỷ … bao năm học chung trường giờ mới có điều kiện tái mạn … í tái ngộ lại … Nên đành phải bấm bụng cho bạn mình 1 anh chàng đẹp chai … phải tìm sô giải phẩu tận bên Thái Lan cho bạn mình … đành phải gạt lệ …??? để cho bạn mình tìm lại giới tính của mình … hi … hi … không làm thất kinh hồn vía cho người đối diện nửa vì quá ư đẹp giai … với 1 chút nhan sắc của mỷ nhân ngư … í mỷ nhân nam hi … hi …
Thôi bạn củng đừng buồn suy nghỉ mông lung … mù quáng quá đà rồi nói năng quên đầu đuôi … lộn ngử cả lên nhé … từ từ bọn mình giải quyết giúp bạn cho … đừng quá nóng vội viết lở lời nhiều lắm đó nha … Mà không sao vì tình bạn cao cả … các nàng CT5 dể thương và nhu mì này … lúc nào củng mong tốt đẹp đến với bất cứ ai … dù người thân hay kẻ không thích mình … đại loại như kẻ thù đó là suy nghỉ của họ … chứ tụi mình thì không có thù ai hết … ai củng dể thương dể mến hết à … tất cả đều cở mở và thương yêu trong sáng trong tình nhân loại nha … Vậy nha a Trúc vài lời động viên bạn hiền bớt sốc dằn lại … để không phải bật ra nhửng lời uất ức khó tả nha … Mong bạn sớm bình tâm nhé … hi … hi … he … he … Nói lung tung các bạn khác lại tưởng bạn hiền thêm chứng bệnh mới nửa đó … ( bít bệnh gì không …??? hay quên hay nhớ tùm lum đó … khó tỉnh lại lắm nha … cố lên nhé bọn mình theo sát giúp bạn nha … )
tb : hi … hi … thoải mái quá hè … he … he …
Nghẹn…
Ê … hê nhỏ Chi này sao kiệm lời thế em … 1 chử đủ các nghỉa hả …???
He he he…….làm sao mà không kiệm lời được ! Không lên tiếng thì tức, nếu lên tiếng xỉa xói càng nhiều thì sợ bị cho là muốn chơi nổi để được “người” để ý , biết làm sao đây ? khó xử quá ! he he he ” người đẹp trai hơn anh ấy chưa sinh ra đời” he he he nghẹn là phải
Hi … a Trúc nè … bình tỉnh … bình tỉnh nha … các bạn đây mà …??? nhìn ra ai không …???
Thấy chưa các bạn ơi … Hoa nói không sai mà … chưa gì đã nói lộn đầu lộn đuôi rồi kìa … tình hình này nặng quá rồi … không còn kịp đâu … giờ tính sao ta …??? đưa đi gắp hả … ??? các bạn chuẩn bị nha … thấy tội nghiệp quá hà … phải chịu thôi … hết hoang tưởng mình đẹp chai giờ bắt đầu nói nhảm kìa … eo ơi … không hiểu sâu xa gì hết … tự cao tự đại té chết … tưởng mình là ai vậy ta …???
Ráng nhẩn nhịn theo giúp bạn mình nha các bạn … Lay tỉnh bớ anh gì đó ơi … giờ đưa đi thầy cúng trước hả … ??? ừa … kìa … kìa … mắt lờ đờ quá … tránh xa ra nha … bạn mình sốc nặng quá rồi … đi thầy chừng vài lần nửa bớt nói nhảm thôi … tụi mình vì bạn hết lòng nha … đừng nản trí bỏ bạn nhé … Rồi bạn sẻ khỏi trở lại bình thường với chúng mình nha … Cầu các vị thần linh độ mạng …
hi … hi … đã quá … he … he …
Hi … Nường Trúc ui …???
Ôi … ! ! … đâu có đâu …??? hôm qua tới nay Hoa nhẹ tay mà … hic … hic … sương sương … cưng mà …cưng nha … chú gà bé xíu ơi … tại chú bé cứ thập thà thập thục đòi rút lui nên mình chỉ kể sơ qui luật nhẹ nhàng mà … ai củng bu quanh chú … lo lắng từ manh quần tấm áo cho tươm tất … để gươm lạc giửa rừng hoa không phải …mang tiếng thiếu công dung ngôn hạnh thôi … há … há …
Giờ ưu tiên cho bạn Trúc nha … tuỳ ý lựa chọn há ..??? không rồi lại nói bọn mình là diều hâu hay quà quạ nửa … mình đưa vài mẩu thời trang ra bạn chọn thôi nha còn chuyện ở Thái Lan có vài sô giải phẩu khuyến mãi cái này bạn tự lo há … hí … hí …
Áo dài , Sườn xám , Đầm ba món này cái nào bạn thích củng được nha … Vậy há … không đổi ý rút lui nửa nha … mà khi trở thành thành viên rồi … nhớ nói nhỏ nhẻ thêm tí nửa há … đừng quá bắt chước các chị nha … bởi gì họ lâu năm nên hơi cứng cựa khó đổ há … Ráng nha có gì Hoa ủng hộ cho … Chúc bạn nhiều dạng dỉ và dày mặt há …
ha … ha … hi … hi …
Gà mà biết gáy là con gà cha
Gà mà không gáy là con gà con
Nhưng đối với Gà Trúc thì : Gà mà hay gáy là con gà yêu……tinh
Đi rung rinh trong sân có con gà, có con gà…..gà toi
Tặng Thoại Vân bài hát khác về con gà ( tình ca kachiusa : Đào vừa ra hoa cành lá gió đưa vầng trăng tà….)
Gà mà còn lông người ta mới kêu là con gà
Gà mà cạo lông người ta cũng kêu là gà
Gà nấu xôi chúng ta cứ kêu là xôi gà
Mấy cô “đi làm đêm” ….người ta cũng kêu là “gà”
Nếu đổi là Nguyễn thị Việt Trúc
Nghe cũng hay và rất dễ thương
Tên của người khiến ta nghĩ đến
Một giai nhân không có nỗi sầu
Thầm khẻ gọi tên em là nhan sắc *
Cho lòng ta bối rối, bồi hồi
Mãi đắm đuối thẩn thờ quên lối
Đạp trúng mìn chân ai lỡ bước
Giật mình tỉnh sao ta mê mãi
Chỉ vì người chưa rõ hệ nào ?
Xê tê bốn yên thân phận bạn
Trở về thôi đừng có đèo bồng
Mơ màng chi lớp Cải tiến năm
Mang thương tích đầy mình bầm dập
Hiểu bạn trót lỡ mồm long móng
Đùa chút chơi có giận làm gì nhau
* Mượn ý thơ Nguyên Sa
Dựa theo lời Chi Đàm mà xuất khẩu thành thơm,
nhập khẩu thành nho phải không anh Hiệp ?
HE HE HE nhìn hình mình càng thấy yêu mình nhiều hơn, với vóc dáng và bộ dạng này thì xét về nhan sắc cũng đứng nhất nhì trong lớp CT5 đó nhe .
Áo nàng vàng anh về nuôi chim cút
Áo nàng xanh anh bán cút nuôi gà
Thơ Bán Sa ( em cũa Nguyên Sa)
Chuyện gì kinh khủng đến nàng
Làm em sắc mặt như nàng họ Chung
Vô Diệm khinh khiếp hồn chàng
Nhìn em tá hỏa lâng lâng mất hồn
Trúc ơi bạn định cướp hồn
Của chàng nào vậy hay toàn nử nhi
Các chị cê tê nhu mì
Củng không khủng khiếp như ri đâu nè
Theo Hoa make up lại nhe
Giờ trông Trúc đẹp xinh ghê như mình …
Nhìn hình thấy Trúc khá xinh
Giờ cùng theo lớp tụi mình phá nha …
Hi … hi … chàng Trúc nhà ta …
Đã thành bạn gái như là các cô
Ai ai củng đẹp mại dzô …
Các chàng Cao Thắng thích “sô” em nào … ???
Hí … hí … he … he …
Sao anh bán cút nuôi gà ?
Nuôi nhằm móng đỏ tàn đời anh luôn
Chị nhà mà biết hỏng tha,
Cho anh vô cũi mà nằm chèo queo.
thơ Tử hà Sa ( má của Bán Sa )
Không ngờ Thoại Vân làm chàng mỹ miều ghê! Cái này là nhất lớp Ct5 rồi sao mà nhì được Trúc ơi!
Thôi tha cho chị Trúc nhà mình đi mấy bạn coi chừng chị Trúc hóc nhè vỗ khg được ngập chợ chồm hổm bây giờ! Một mình chóng chọi với mafia…Dám vào chuồng cọp xỉa răng cọp…hihi…tàn đời bông rồi Trúc ơi.
thoại Vân ơi ! bài hát hay quá để mình học dạy cho đứa cháu nội mới được ,đa…….tạ ,nha hi……………….hi
Mấy em nhà mình đàn áp anh Trúc quá ảnh hôm nay cắn mấy chục cây bút viết tập 6 chuyện bây giờ mới kể có bao nhiêu ấm ức hậm hực ảnh kể hết ra cho coi, lo mà đở nha! Anh Minh và anh Trúc ơi ở trên này các bạn Xlan khoái chọc anh MInh, Trúc và anh Mão nữa mà anh Mão sợ quá trốn luôn rồi! Trân tráo gặp ngỗ ngáo đụng hàng ráng đở nha Trúc ơi.
Bé ơi ! chuẩn bị hành lý chưa ? ngoài áo khoác nhớ mang theo áo giáp phòng hờ Ông Trúc bắn tĩa páo chù vì cái tội xâu xé, xăm xoi, xỉa xói làm cho ổng trở nên xập xệ, xỉu xìu xiu.
ây da……… Trúc ơi ! đọc bài của anh tự nhiên nổi hết da gà, tưởng mình nằm mơ……… thấy…………… ma ,mình nhớ chợ chồm hổm này buôn bán đâu có nói thách đâu ,gần chổ Trúc mở tiệm có cửa hàng bán kiến đó……………… qua soi nhờ xem ,hổng chừng ………………xỉu phải không các bạn mình hi…………………hi
Quả thật tôi không ngờ tôi lại quá vô phúc khi có đứa bạn ” hệ thần kinh cảm giác” bị chạm mạch đến tê liệt hoàn toàn ,mất điều khiển , nguời ta thường nói ” mũi dại ,lái chịu đòn ” thôi các bạn có vì tôi mà thương tình bỏ quan cho Trúc đứa bạn đàn em của tui lỡ mồn ,long móng . Anh nó đây bô zai ” nghiên thùng, đổ nước ,vách lở, núi mòn , sông cạn ,thuỷ triều dâng ,còn chưa dám nổ như bom bằng tên Trúc này .Phải khiêm tốn như anh đây ,để cho chị em đừng sợ mà chạy mất .
mk
Hi … a Ngân Hiệp … lâu ngày không gặp … anh có khoẻ không …??? Thấy anh củng bít chút hiểu chuyện … nên tụi em củng vui mừng đón tiếp nha … mặc dù củng ở gần hố bom và cả kho đạn … mà còn khá khiêm tốn … nói vậy thôi nha … chưa bít sao há …??? từ từ sẻ hiểu nhau mà … hi … hi … chúc tất cả các anh vui vẻ nha …
ha … ha …
Cám ơn Kim Hoa, sức khỏe anh dần bình phục ,nên cố gắng ngồi gõ thực hiện đúng theo ” giao ước đã ký với Xlan ” , nhân đây cũng gởi lời chào đến các bạn xa gần , thời gian qua do sức khỏe không cho phép nên tạm lánh mặt một thời gian có xin phép Xlan ” nghiêm chỉnh ” , hẹn tái nạm ,tái chính
Anh Hiệp ơi bây giờ tụi mình chỉ tái gầu thôi. Chẳng những bây giờ anh Hiệp khoẻ, trẻ mà còn đẹp trai nghiêng thùng đổ nước. Mấy anh Cao Thắng mình lúc nào cũng tự hào nhỉ vậy mới đúng là Cao Thắng. Cái gì mình cũng phải cao rồi thắng. Thắng lại nha anh Trúc với anh Hiệp hỏng thôi tụi em tiếc là hồi đó sao khg nhận ra cái đẹp sắc nước hương trời hoa đồng cỏ nội của các anh. hic hic hic hic hic….
Việc các anh CAO và THẮNG đẹp trai không phải là tự cao mà đó là tự nhiên Xlan ơi, ” hửu xạ tự nhiên hương ” mà lị ,riêng những chàng thước tấc dưói tầm nhìn ,chỉ một việc duy nhất làm đối trọng , làm tăng thêm vẻ đẹp cho những chàng lâng lâng ở tầm cao ,cho mãi đến bây giờ anh cũng chưa biết có cô nào CT5 lọt được vào cặp mắt xanh, tầm ngấm của anh lúc đó không nữa ? Hỏi lại trái tim ,sao chưa có thôn nữ nào làm cho trái tim anh đau nhói ? Xin trả lời nhiều quá không biết chọn ai , chỉ biết iêu thầm thôi , chẳng biết nói gì .Chẳng hạn như Trúc chỉ biết đạp xe đi theo sau lưng thôi hihihihihihihihhii. Không phải các anh có vấn đề với hệ thần kinh khiêm tốn đâu , khiêm tốn quá thì sợ các cô em không biết , mà không nói ra thì ấm ức trong lòng, thôi dùng chiến thuật nói ít thôi , nói bóng nói,gió thôi mà .
mk
Anh Hiệp ơi’
Trời ơi tiếc là hồi xưa em khg biết anh Hiệp nếu mà biết thì bảo đảm bộ nhớ em sẽ giữ lại anh và cái xì to ri. Thời đi học mà khg có ai làm anh đau nhói trái tim vậy thì đúng là anh ra trường với cờ lê mõ lết và thầy Thống rồi… Anh đã bỏ mất tuổi cài trâm hoang phí hehe…
Ayia em lại hiểu lầm mấy anh CAO mà THẮNG rồi , đang CAO mà THẮNG thì cao lắm chắc cũng thước rưỡi thôi phải hông mấy anh. Còn ‘ hữu xạ tự nhiên ……hôi” thì hỏng dám khẳng định tùy người nào được……hưởi.
Nghe qua là biết anh Hiệp bỏ mất cơ hội lúc đó nên ấm ức, chớ con gái CT tụi em thì nổi tiếng “sắt thép hương trời” từ lúc bước chân vào trường lận kìa. Chuyện bây giờ mới …..chọc là lớp em có một cô bạn mỗi ngày đi học về là có một anh phường đội đạp xe từ phường ra đón đưa, mà cuối cùng có được xơ múi gì đâu . Ngay cả nói với nàng 1 câu cũng chưa được. Hihi tiếp tục làm chảnh mấy chị CT mình ơi.
Nghe em nói mà thấy xót xa cho anh phường đội đó quá ….nhưng chưa chắc là không được gì đâu!
Như anh đây hồi xưa nhút nhát quá chừng chừng luôn, chỉ dám đạp xe phía sau thôi chứ có dám đưa đón gì đâu, vậy mà thỉnh thoảng trời thương cho gió đưa hương bay về phía sau khiến cho anh mê mẩn tâm hồn nhiều lần suýt quên đường về, rất may là đầu hẻm nhà anh có gánh bún riêu thơm phức đã kịp thời nhắc nhở tâm hồn ăn uống cũa anh trở về .
Em biết không ! anh cũng chỉ cần như vậy cũng đủ làm hành trang suốt nhiều năm sau đó rồi …..chứ đâu cần xơ múi gì nghe không thơ mộng chút nào hết ……
Hi … a Trúc nè …
Bài thơ … Mối tình dẩn hương … cho tâm hồn ăn uống của lảo nhé … thơ vui trêu bạn nè … hi … hi …
Theo sau nhửng lúc học tan trường
Vẩn đạp xe đi mổi buổi thường
Đến tận nhà nàng không dám nói
Ngơ ngơ thoáng nhẹ gió bay hương …
Lâng lâng hít lấy phổi căn phồng
Thoảng vị mùi hương tóc ấm nồng
Bật tỉnh cồn cào thêm vị lạ
Mùi riêu bún mắm gánh lề đường
Đường về suýt mất lạc theo ai
Gánh bún riêu thơm nhắc nhở hoài
Khiến tỉnh anh đây cần chỉ vậy
Thêm thơ mộng mị mối tình si …
Hi … hi … mối tình hương bún riêu tặng ai nhé …
ha… ha …
Trời chợ chồm hổm dạo này nói thách quá các bạn ơi! Hèn chi khách chạy hết ế queo hihi….
Mấy ông chạy hết thì chỉ còn lại một mình tên Trúc với mấy chị em CT5 ,thành ra hắn sẽ là zai lì lộm nhất còn xót lại trên hành tinh này . Nói thách là nghề của mấy bà mấy cô mà có ai dành đâu mà chạy .Nhân nói về chuyện ” nói thách ” có lần anh về VN ,mua cho bà xã áo menteaux lông màu đen trong chợ Bến Thành , thấy bà xã thích nên anh mới cả gan mà trả giá ,ban đầu hỏi hét giá 1,8 triệu , bà xã nói em trả 1 triệu nghe ,anh không đồng ý nói 300.000 đồng ,để thăm dò người bán ,bà ta bình tỉnh nói giá đó tôi bán không được ,như thế là yên lòng, bà ta không chửi là có thể gần đúng giá , sàn đi sàn lại trả rồi bỏ đi , cuối cùng mua với giá 350.000 ngàn .
Anh Trúc ui ! đăng vào mục ” Cáo Phó ” vừa khiêm tốn lại không choán chổ giá cả phải chăng.
Hình như….hình như có gì đó không ổn thì phải ? Không lẽ lần này mình bị hiểu lầm nữa hay sao ? Mình nhớ là mình đâu có qui tội cho các bạn hầm hè hay gầm gừ gì đâu ? mình đã hiểu đó là vẻ mặt tự nhiên có được sau bao nhiêu năm quản lý giáo dục chồng con mà ! Mình nhớ là mình còn khen các bạn sâu sắc và tinh tế nữa mà ? Mình nhớ là mình hết sức cố gắng để giử gỉn sự khiêm tốn bằng cách ngăn cản các bạn biểu lộ sự ái mộ cũa mình nơi đông người nữa mà ……..
Chắc là người tốt lại bị hiểu lầm nữa rồi ! muốn làm người tốt sao mà khó quá, thật là nỗi oan Thị Mầu . Bạn Kim Loan và Ngọc Lan đâu rồi ? Hãy lên tiếng giải oan cho mình đi, dầu gì mình cũng nằm trong danh sách ái mộ hai bạn mà . Bây giờ vẫn còn ái mộ….bằng chứng là mổi ngày trước khi ngủ phải xem hình hai bạn 10 phút thì khi ngủ mới không nằm mơ thấy ma…..mà chỉ thấy hai bạn thôi, thật là giấc ngủ êm đềm . Bạn Đức Hạnh đâu rồi ? lần trước thấy bạn săng tay áo mình tưởng là bạn tính nhảy vô đánh hôi nhưng sau đó mình biết là bạn định nhảy vô can thiệp để giúp đở kẽ yếu là mình, có gì bạn bỏ qua nhé …..Đời là một sự ngộ nhận mà, tôi đã ngộ nhận rằng mình ngộ nhận nhưng thật ra tôi lại đang ngộ nhận về sự ngộ nhận .
Tìm người thất lạc ,tìm người thất lạc , tôi có người quen thất lạc mấy hôm nay , khi đi còn mặc trên người bộ áo ngũ màu hồng , tên Xuân Lan , họ là Mohamed , cao 1m35 , nặng khoảng 75kg , tóc cắt ngắn ngang mông ,màu đen ,ban ngày đổi sang màu vàng khè, chân lúc nào cũng mang dép ngược , ai thấy được xin liên lạc với hội hồng thập tự thế giới , xin miễn hậu tạ
mk
Thông báo tên Xuân lan Mohamed như anh Hiệp tả đã trúng lựu đạn Thoại Vân quăng chết tươi khg kịp ngáp.
Ủa trúng lựu đạn mà có văng miểng qua anh Trúc , anh Hiệp không mà 2 anh này cũng mất tiêu vậy ta.
Ayia, em biết rồi sợ qúa anh Trúc chạy mất nón còn anh Hiệp chạy mất dép thì phải….
Kim ơi anh Trúc ảnh đang ở nhà vận nội công làm sao chống lại ổ kiến lửa, một mình như thế nào chống lại mafia và cách gì chữa nghẹn cho Chi Đàm…Túm lại là khi ảnh bị sa cơ các anh nhà mình bỏ ảnh một mình khg ai muốn mình bị trúng miễn hết!
A Trúc à đừng có mừng và nghĩ là có KIm Loan, Ngọc Lan hay em nào Cao Thắng ở bên trong ủng hộ anh nha! Ở bên trong tụi em đâu có nhìn thấy chỉ thấy có mình anh nên khg sợ cứ lộ câu nào ra là tụi em chọt đó! Hihi… Hỏng thấy anh TRúc bỏ comment để chọt buồn quá nè!
Trời anh Hiệp lạc bà nào mà hình dáng thấy ghe vậy, chắc cái đầu bị quay quay hả? Để em tìm cho có mang về khg cần hậu tạ yên tâm!
hihihihihi, mấy ngày nay thấy thiếu vắng hình bóng của Xlan nên anh đâm ra hoản sợ , liền đi cáo CAKV vậy mà , thì ra hắn đã được mời đi diện đoàn tựu với ông bà rồi kia à ,ôi thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii vui quá, thế là từ đây anh được xù món nợ đã lở dại ký kết với hắn ta ,miễn đóng hụi chết lại không còn ai thúc vào lưng nữa , cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn còn ngon ….cơm . Chắc sau đây anh lại đi báo với CAKV tên thứ hai bị vợ bắt cóc là Kiệt , nhưng có lẽ hắn đang lẩn trốn đâu đó ở Las Vegas rồi .Chúc mọi người zui zẻ cuối tuần .
mk
Anh Hiệp ơi sao mà yên ổn thấy cuộc đời vân đẹp sao được khi mà chị em song sinh với Xuân Lan |Mohamed còn sống sờ sờ ở đây! Sổ nợ coi như giữ nguyên nha! Ai mà xé là bà kia bẻ gẩy tay ráng chịu nha!
Anh Kiệt nhà mình đang có tâm trạng worry. Chắc là đang từng bước vượt qua. Hy vọng anh yên ổn nhanh.
hihihihihi, mấy ngày nay thấy thiếu vắng hình bóng của Xlan nên anh đâm ra hoản sợ , liền đi cáo Công An khu vực vậy mà , thì ra hắn đã được mời đi diện đoàn tựu với ông bà rồi kia à ,ôi thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii vui quá, thế là từ đây anh được xù món nợ đã lở dại ký kết với hắn ta ,miễn đóng hụi chết lại không còn ai thúc vào lưng nữa , cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn còn ngon ….cơm . Chắc sau đây anh lại đi báo với CAKV tên thứ hai bị vợ bắt cóc là Kiệt , nhưng có lẽ hắn đang lẩn trốn đâu đó ở Las Vegas rồi .Chúc mọi người zui zẻ cuối tuần .
mk
Nói không đúng sự thật là nói dối, nói dối có lợi hay có hại, tốt hay xấu tuỳ thuộc vào mục đích của việc nói dối chứ không hẳn là hể nói dối là xấu . Ai trong chúng ta củng có thể có những thí dụ về vấn đề này .
Mặt khác, đôi khi rất khó phân định thế nào là thật hay dối vì còn tuỳ thuộc vào thước đo giá trị của người đánh giá ( mổi người thường đánh giá đúng sai, đẹp xấu theo thước đo của chính mình đặt ra nên sự đánh giá không bao giờ nhất quán )
Nếu tôi nói “8 Cơ rất đẹp trai” vậy thì câu nói đó là nói dối hay thật ? Để đánh giá câu nói này là thật hay dối lại không phụ thuộc vào vẻ bề ngoài của 8 Cơ mà lại tuỳ thuộc vào nội tâm của người nói và phụ thuộc vào cách nhìn nhận của những người xung quanh
Nếu tôi nói “8 Cơ học giỏi” thì ngay lập tức những người học dở hơn sẽ đồng ý và những người giỏi hơn sẽ không chấp nhận . Để đánh giá câu này không phụ thuộc vào 8 Cơ, cũng không phụ thuộc vào người nói mà lại phụ thuộc vào người đánh giá .
Trong nhiều trường hợp thì thật hay dối sẽ lẩn lộn vào nhau .
Trở lại thí dụ ” 8 Cơ đẹp trai”,khi tôi nói 8 Cơ đẹp trai là tôi chỉ nói kháy thôi chứ chính tôi không hề nghĩ như vậy nhưng vì 8 Cơ được nhiều người ưa thích nên mọi người xem câu nói cũa tôi là thật ……như vậy thì tôi nói thật hay dối ?
Lừa đão lại là vấn đề khác . Có một định nghĩa và một thí dụ vui về lừa đão
Thầy : Lừa đão là hành vi lợi dụng sự không hiểu biết của người khác để gây bất lợi cho họ . Các anh chị hãy cho thí dụ !
Sinh viên : Tuần rồi thầy cho bài kiểm tra quá khó vượt quá sự hiểu biết của tụi em, kết quã là tụi em bị dưới trung bình, thật là bất lợi lớn cho kỳ tốt nghiệp ! vậy đó là hành vi …… ?
Các bạn ơi ! thấy ít comment quá tôi nói lòng vòng chơi cho vui thôi chứ không có ý gì cả . Thật ra, nói không đúng sự thật là nói dối ….nhưng thế nào là sự thật thì còn phải bàn cãi nhiều . Cuối cùng tôi muốn nói là ” 8 Cơ đẹp trai ” he he he ……
Anh Trúc nói hoàn toàn đúng nếu cần thiết mà lời nói dối làm người khác vui lòng còn hơn nói thật làm bạn mình đau buồn thì thà Xlan chọn câu nói dối. Cũng như hồi con mình còn nhỏ mình hay nói với cu cậu “con là con của mẹ Lan thì khg sợ gì cả!” Thật ra là nói dối để tạo niềm tin và thêm sức mạnh cho nó. Chứ ngay cả mẹ Lan còn sợ thấy bà cố tổ luôn! Nhưng nhờ vậy mà cậu anh hùng, dũng cảm lắm! Chắc điếc nên nó khg sợ súng. Còn câu cuối cùng của anh Trúc thì Xlan thấy đúng có 30% vậy là nói dối hay nói thật đây?!….Buồn quá chọt anh 8 Cơ cho ảnh sùng lên thành Bù bích luôn…hehe….
Sáng hôm qua trước khi nhờ Ông bạn chòm xóm qua thăm Hiệp, vì mình còn bịnh ngại đi một mình , gọi Hiệp cầu may lại được. Qua chuyện trò mình rủ Hiệp qua bên chợ Chồm Hổm giao lưu Hiệp đồng ý.
Mười một giờ tối,Hiệp ĐT báo đã viết bài post lên mục tản mạn, mình vào xem nhưng chả thấy, tính ĐT khiếu nại cô Hoa nhưng nhìn Đồng Hồ không dám, bây giờ ổn rồi.
Hơn ba mươi năm sống ở Anh Quốc tương đối thành đạt, ngày đầu tiên vợ chồng Hiệp tìm đến thăm, chẳng khác nào người lao động bình thường mình gặp hằng ngày . Mình thân vợ chồng Hiệp vì trước đây Hiệp là bạn học nay thân hơn vì lẽ đó.
Như Hiệp, đọc những bài viết của anh Việt Trúc , Xuân Lan , mình cảm nhận tấm lòng và tình cảm sâu nặng của các bạn với quê hương, nên hứa sẽ viết về cuộc sống,cảnh vật nơi mình đang sống và tới thăm để các bạn xa quê biết được chút gì hiện nay trên quê hương mình .
NƠI TÔI ĐANG Ở :
Tôi ở xã Suối Nghệ huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu , xã và huyện mới
thành lập sau nam 1975. Trước đây diện tích đa phân là rừng thuộc tỉnh Phước Tuy, tại sao cố tên Suối Nghệ? Có số người đoán rằng trước dọc theo Suối có nhiều Nghệ Rừng mọc , dân tới đó khai phá để ở và trồng trọt nên lấy đặc điểm đó làm địa danh luôn , con Suối này hơi khác với những con Suối ta thường
gặp bởi chảy từ hướng biển về núi.
Đường sá Bà Rịa Vũng Tàu so với những nơi tôi đã đến, ( ở VN ) đẹp và rộng rất thuận tiện việc đi lại. Nhà tôi cách Chợ Bà Rịa 14km , trên đường ra Bà Rịa đi được 5km sẽ
đi ngang Núi Đất nơi trước đây là căn cứ quân sự duy nhất của Hoàng Gia Úc ở VN, gần đó nơi ở của bà Năm Nghĩa nhà Ngoại Cảm ( trước 75 gọi là Đồng Cốt )
quê Thái Bình vào ở tìm hài cốt Bộ Đội , cơ ngơi mỗi lúc đi ngang thấy xây dựng càng lúc càng đồ sộ hơn . Đi khoảng 35 km hướng ngược lại để đến nhà Hiệp, cách nhà tôi 5km sẽ đi ngang qua nơi xảy ra trận đánh Bình Giã cuối năm 1964 nơi Lính và Bộ Đội chết rất nhiều. Bây giờ ngoài khu Tượng đài hoành tráng xây dựng ngoài quốc lộ 56 chẳng còn lại gì .
Nhà Hiệp cách bãi tắm Hồ Tràm 6km, rộng rải thoáng mát, dọc theo bờ biển từ Hồ Tràm đến Suối Nước nóng Bình Châu là các khu Rơssot và bãi tắm đẹp . Có nhiều chỗ do các nhà đầu tư Úc, Ca Na Da, đang xây dựng dở dang nghe nói là các Casino và khu nghĩ dưỡng sau này
Các bạn đi du lịch Bà Rịa Vũng Tàu,nếu thích có người nói chuyện tào lao cho vui và người hướng dẫn thì ghé tôi và Hiệp . Đi xe khách nếu ở Sài Gòn ra bến xe Miền Đông mua vé đi Suối Nghệ xe sẽ chở tới nhà tôi , giá vé 60 ngàn. Đi xe cá nhân đi ra Quốc lộ 51 hướng về Vũng Tàu ĐT tôi sẽ hướng dẫn, nếu bạn nào không ngại ở đơn sơ, ăn đạm bạc thì ghé chơi tôi vui vẽ đón tiếp……
Tuyệt cú mèo ! cám ơn hai anh trước, vì tôi mới về VN dịp tết vừa rồi nên có lẽ phải đến tết đầu năm 2014 mới về lần nữa, xin đặt cọc trước một chổ để “nói chuyện tào lao” cho vui
Chào anh Đinh Hầu.
Nghe anh kễ làm mình lại nhớ quê hương rồi đó,cuộc sống đạm bạc đậm tình người,tình đồng môn,tình bè bạn làm sao quên được hã anh,dù là thời gian hay không gian có thay đỗi nhưng tình cãm hiền hoà cũa anh đối với bè bạn có thay đỗi bao giờ,có chăng càng thắm thiết hơn khi tuỗi về chiều.
Hôm nay thấy bạn,quê hương.
Tay tôi chấp cánh,mến thương bạn hiền.
Cuộc sống đạm bạc,yêu thương.
Anh đây trao tặng,quê hương bạn mình.
Hi … anh Hầu anh Hiệp ơi …
Sang đây đông vui quảng bá thương hiệu quê hương xứ sở mình dể dàng há … nên quên rồi cô bạn nhỏ hy hửu này nha … hu … hu …
Hôm qua khuya lắm … Hoa củng còn thấy các anh trên mạng chưa kịp gọi đã xuống gồi … Thấy các anh luôn nhiệt tình … với tình bạn CT thấm thía này mà củng muốn ngưởng mộ theo luôn nha … Hai anh yên tâm đi chứ lảo Trúc nghe mời là trong bụng đánh lô tô rồi kìa … đúng vậy không Trúc ui … chuyến sau về VN không thiếu điểm ghé nhà các anh đâu … hi … hi …
Quên nửa … hu … hu … vậy là mình bị ra dìa gồi … về thôi … hết chạy nổi gồi … quê khó huề nha … chạy … chạy … dép bay kìa … dép của lảo Trúc mà … ghê quá ta … có mới mà … đành chịu thôi … hu … hu … ném dép lại đó … xí hụt nha …
Anh thức ơi ! Tôi xin nối thêm bài thơ của anh cho dài thêm chút nhe :
Ta trao nhau tấm chân tình
Bởi quê hương của chúng mình một thôi
Cuộc đời bạn có nổi trôi
Vẫn mong ghé bến của tôi đang chờ
Kim Hoa ơi ! Tui với Hiệp làm sao quên cô được, thỉnh thoảng vẫn nhắc tới Kim Hoa luôn, còn nội dung hai đứa trao đổi nếu cô nghe được sẽ bay lên mây luôn.. Đang ra sức uống thuốc, mong đến ngày 24 tháng sáu này, sẽ ra mắt vợ chồng Kim Hoa cho thỏa lòng mong ước..
Úi trời trời ơi … hèn chi Hoa nghe nặng nặng … hình như mọc thêm đôi cánh nửa nè … cánh này bay xa dử nha … nhờ gió bảo của Vũng Tàu thổi đó … Sợ quá … đứt dây là tiêu tán đường thôi … đâu có bộ thắng đâu … rớt xuống chỉ có hốt xương hà … xin tha mạng nha … không dám bay lên mây hén … xin cho ở giửa giửa thôi … tầng thượng toà nhà cao nhất thành phố đó … nhớ là ngày đó phải cò điện nha … chứ chạy bộ xuống chắc ná thở quá … hi … hi …
Hihihi…ôi chao ơi…
Thuyền hoa sợ bão tắp vào.
Thôi thì cập đại bến nào nghĩ ngơi.
Bến Hiệp ,Hầu cùng nhau đón.
Vào bến tui sập xệ vẫn mong chờ.
Cùng bạn học cùng tâm sự.
Dòng tâm tư trao đỗi lúc xa nhà.
Hay vào bến (Lanb),(XuânLan),(Kim chích).
Trao đỗi nhau ngày họp mặt Thầy Cô.
Tb.nhớ nhắn Lanb nấu ăn gỡi Thức ăn ké chút nhe..hihih….
Hi … anh Thức nè … muốn ăn ké là phải nhắn Lan A chứ … đầu bếp trứ danh của CT5 à nghen … còn Lan b hả …??? nhỏ này giống Hoa lắm ăn là giỏi hơn hết á … Nhớ nha anh Thức không có lộn tên nửa nha Lan A là có ăn hén … còn Lanb là hút gió nha … hi … hi … ăn ké phải nhớ đến sớm nha … hi … hi …
hihihi…nhớ rồi….Lan ăn là Lan A , Lan B là Lan bự hay bưng thức ăn ,ăn một mình đúng không????chạy…..chạy tới ăn trước không thôi hết phần….hihii
Đễ đáp lại mối chân tình bạn đã trao.Mình luôn ghi nhớ và sẽ chung vui nhau bữa cơm,chén trà thanh đạm tình người.
Rất vui khi bạn đón chờ.
Thuyền tôi rách nát không hờ hững đâu.
Cuộc đời như cuộc bễ dâu.
Con thuyền bát nhã khắc sâu chân tình.
Tiếp nhe bạn Thức
Chúng ta luôn cứ vững tin
Có ngày hai đứa chúng mình gặp nhau
Dù cho qua mấy bể dâu
Nhưng lòng vẫn giữ trọn câu ân tình
Bạn Đinh Hầu nếu có dịp trỡ về thăm lại quê hương,chúng mình sẽ gặp nhau há.
cũng thân tặng anh bài thơ .
Đượm nồng tình bạn Quê Hương.
Tay tôi chấp cánh mến thương bạn hiền.
Vầng trăng chênh chếch soi nghiêng.
Chung trà đạm bạc ước nguyền chung đôi.
Xin nhận bằng hữu một chén tình.
Chén trà bằng hữu trao tay.
Làm ta nhớ mãi như say bạn tình.
Tình quê hương với bạn mình.
Ta say vì bỡi bạn tình quê hương.
Hihi anh Thức có hình mới mà hỏng biết anh Đạt có bỏ nhầm anh khác khg sao em thấy lạ quá nhận khg ra ta?!
hihihi…XL à, hình mới đó là con lớn tui đó…hihihi
Anh bạn Thức sao mà trẻ thế
Tui thoáng nhìn lòng đã thấy mê
Dáng nghệ sĩ buồn lên đôi mắt
Mái tóc dài đậm nét thi nhân
Miệng thêm duyên bởi hàng râu mép
Mong bạn hiền mãi đẹp để tôi mê
Bạn Đinh Hầu à,vẽ đẹp bên ngoài rồi cũng tàn phai theo năm tháng chĩ có tình nồng luôn cháy rực trong tâm.Thức xin mượn bài thơ cũa sư huynh Thức đễ nói .
Ta vẫn là ta cũa thữơ nào.
Cũa chiều gió lộng nắng lao xao.
Cũa trăng vằng vặc đêm trăng sáng.
Cũa sóng trùng dương vẫn dạt dào.
Tiếp theo thơ lục bát nhe bạn thức
Mong rằng bạn sẽ cùng tôi
Kết tình bằng hữu đường đời có nhau
Tháng ngày rồi sẽ qua mau
Mến nhau không trước thì sau gặp mà
Vâng,mình tiếp theo cùng tâm ý.
Bạn…tôi cách xa ngàn dặm.
Thấm tình bằng hữu xa xăm đợi chờ.
Thời gian nào có trong mơ.
Thưỡ xưa chung tập…. bạn thơ ngoài đời.
Cùng làm thơ để vui chơi
Cóc hay Nhái, miễn là cười để vui
Hình như bạn cũng giống tui
Thường lên mạng bởi tụi mình cô đơn
Thân tặng bạn tâm tư mình nhé.
Nếu có dịp tôi về thăm bạn.
Sẽ cùng tôi đi khắp nẽo đường.
Sẽ ngắm Quê hương mình đẹp nhĩ.
Đẹp tấm lòng chung thuỹ sắc son.
Đẹp bạn bè tình nghĩa vuông tròn.
Rồi mình đến trường xưa còn học.
Bao tâm tư hình ãnh Thầy Cô.
Xa trường xưa cuồn cuộn quay về.
Hi … anh Thức đó hả …??? phải vậy không ta …??? sao đẹp giai quá mà dấu vậy … giờ mới bật mí nha … Đẹp vậy nên anh Hầu ngẩn ngơ làm thơ tuôn trào như suối kìa … ghê ta … ??? Hoa chạy theo không kịp gồi … hu … hu …
Ái chà hai kẻ mày râu
Rủ nhau vô mạng tám câu bát nồi
Cho tôi cô bé góp lời
Chào hai anh lớn thăm mời làm thơ
Anh kia tươi trẻ như mơ
Khiến anh Hầu lại lơ thơ mất hồn
Hay là đồng cảnh đồng môn
Thơ văn hợp ý càng tuôn ra liền
Mau mau lấy thúng ra khiêng
Dìa trang nhà mạng đăng liền bạn coi
Hai anh xuất ý liền thôi
Hoa kia méo mặt văn trôi lềnh bềnh
Làm đây củng muốn lênh đênh
Không theo kịp nửa buồn tênh nhìn hoài
Hu … hu … hay quá là hay
Kim Hoa thích chí đưa tay vổ nè …
Hoan hô hai ông anh mình nhé … tiếc là Hoa đang bận vô trể gồi … hu … hu …
Ghẹo chút Hoa tươi.
Hí…hí..cô bé nhà hoa.
Đợi hoài đợi mãi háo ra đi tìm.
Nẫy giờ Thức đã lim dim.
Bỗng đâu tay vỗ đứng tim hết hồn.
Thì ra cô bé ôn tồn.
Vỗ tay tán thưỡng sồn sồn làm thơ.
Mình Hầu là chĩ tuỗi thơ.
Thôi thì tán lại Hoa Thơ đẹp nhiều.
Anh kia ria mép đẹp giai
Có thật hiền hoà hay lại đãi bôi
Tán thơ thì tán nhẹ thôi
Hết hồn tim đứng bạn tôi sao rồi
Lim dim mắt khép lại thôi
Nghe ai tán thưởng nhửng lời êm tai
Tinh thần tỉnh táo sáng ngay
Ai dè chính cô bạn ấy đây mà
Hết chọt lại phá không tha
Các anh có giận cố mà ráng nha …
hi … hi … chạy thôi … he … he…
hihihi….
thôi thì tán nhẹ…và đền lại nè.
http://www.youtube.com/watch?feature=endscreen&NR=1&v=UgWb9Nmzy7E
Không thì Thức chạy nhe….cốc cốc cốc…
http://www.youtube.com/watch?v=DaytgQnL3Fo&feature=related
Thức và bạn đi thăm quê hương mình nhe.
http://www.youtube.com/watch?v=e55xwZ7e3KI
Ngày vinh danh các người Cha. “Fathers ‘Day”
Mỹ, Anh và Canada – Ngày cuả các Ông Bố được tổ chức vào ngày Chủ Nhật 3 tháng sáu.
Tại Úc và New Zealand, người cha được vinh danh Chúa Nhật đầu tiên vào tháng Chín. Các quốc gia khác kỷ niệm những người cha trong suốt cả năm.
Cần biết chính xác ngày của ông bố ngày trong năm nay? Dưới đây là một biểu đồ cho thấy những gì ngày của Cha được tổ chức từ 2010 – 2016.
Năm Fathers ‘Day ở Mỹ, Canada và Vương quốc Anh
2010 Ngày 20 tháng 6
2011 Ngày 19 tháng 6
2012 Ngày 17 tháng 6
2013 Ngày 16 tháng 6
2014 Ngày 15 tháng 6
2015 Ngày 21 tháng 6
2016 Ngày 19 tháng 6
Năm Fathers ‘Day ở Úc & New Zealand
2010 Ngày 05 tháng 9
2011 Ngày 04 tháng 9
2012 Ngày 02 tháng 9
2013 Ngày 01 tháng 9
2014 Ngày 07 tháng 9
2015 Ngày 06 tháng 9
2016 Ngày 04 tháng 9
Sưu tầm.
Trời gì mà ăn gian quá, kỷ niệm ngày của người cha trong suốt cả năm, bởi vậy mấy nước ngoài Mỹ, Anh, Canada, Úc và New Zealand ra mấy ông cha là King trong gia đình. Hihi phải ngâm cứu cách ăn hiếp mấy ổng thôi.
Hôm nay là ngày Father day , chúc cho những ai được vinh hạnh làm người Cha ,l² vui dzẻ , hạnh phúc tràn đầy, riêng hôm nay được quyền ngồi xem cup bóng đá EUORO 2012 ,còn có muốn quà gì thì cứ è các bà Mẹ và các con ra tra hỏi nhé .
Chúc vui vẻ cuối tuần ,
mk
Hihi
Happy Father day nha mấy anh.- Dù muộn
Hôm nay ngày của mấy Ông
Năn nỉ ông chồng nấu nướng dùm em.
Thanks you dữ dội
Em Kim nhà mình ăn gian quá bên Úc chưa đến ngày Father Day mà em kêu ông xã nấu nướng dùm, sao mà chị nghi một năm ổng chỉ có ngày mùng 8/3 là được an dưỡng quá phải không? Hihi hèn chi đầu ảnh khg còn tóc giống anh Sáng nhà Hoa để xem còn anh nào marry với mấy em Cao Thắng khg ta?! Kiếm để chọt hehe…
Cám ơn Hiếu đã đưa lên cái list Father’s Day.Hình như các bà mẹ chỉ nhớ đến ngày Mother’s Day nên vào ngày đó ở đâu,đi đâu cũng thấy nhắc nhở…gift!gifts for Mom!…Còn ngày này thì im lìm không nghe mấy bà nhắc nhở con cái gì cả,nếu con cái có đề cập đến thì “OK,Let Dad decide !”.
Hy vọng năm sau sẽ khá hơn…
Anh Bào thông cảm mấy năm trước đi lễ cha xứ có nhắc ngày của cha, ngày của mẹ. Năm nay em hơi bị lười nên quên ngày của cha, lão gia nhà em em còn không nhớ chúc mừng nói chi các lão gia nhà người.
Ẻ nhỏ kia … không nhớ giờ có người nhắc nhớ gồi củng còn lười chúc nửa sao …
Nói vậy chứ Hoa củng quên nửa nè … sáng sớm các con lo quà cho bố nó mình biết chứ rồi công việc đi riết đến chiều tối mới về nhỏ Vân không nhắc mình quên tuốt luôn nè … hi … hi … Sorry các anh nhé … bài thơ tặng các anh nhé …
Hôm nay mừng ngày Father’s Day.
Thương chúc các anh Cao Thắng mình
Tinh thần sảng khoái ngồi ngơi nghỉ
Tréo cẳng nhịp giò,cơm nước có con lo
Cả ngày thong thả không vướng bận
Nhưng chỉ một ngày thôi củng thấy đầy
Ngôi vua hưởng lạc ung dung nhé
Tràn trề hạnh phúc với cả thương yêu
Hi … Các anh CT mình ơi Chúc các anh thật thật nhiều hạnh phúc bên gia đình nha … hi … hi …
Hi anh Bào và các anh nhà mình ơi,
Chèn ơi cái ngày Father day của các anh mỗi năm thay đổi sao mà chị em phụ nữ tụi em nhớ nổi! Ngày nào thì cố định một ngày đi, chị em tụi em busy đầu óc quá! Chắc là người đặt ra ngày này là người phụ nữ cố tình làm lộn xộn để dễ quên đi, sau đó say sorry là xong, hay là đàn ông thì “kệ các bà muốn nhớ thì nhớ không cũng chẳng sao?!” Các bạn có muốn chúc ngày này thì nhìn từng quốc gia mà chúc nha anh Hiếu đã cho cái lịch rồi Úc và New Zealand năm này rơi vào ngày 2/9 còn Vn thì khg biết chắc là ăn theo Mỹ.( Vậy là qua rồi các nàng bên Vn thoát nạn.)
Thấy anh Bào gào thét thảm thương nghe mà thương tâm quá! Tụi em hứa là năm sao sẽ cố nhớ ngày Father day của các anh nhờ anh Đạt làm cho anh ổ bánh, quên nữa phải Kim Hoa chứ anh Đạt cũng được nhận phần mà sao bắt ảnh làm được khổ ghê! Anh Bào ráng chờ nha!
Không biết quý vị khác như thế nào chứ tui thì, mỗi năm tới ngày father day tui buồn lắm, nó nhắc mình nhớ tới ngày mình chui đầu vào rọ, cái ngày mình dại dột ký bản án chung thân mà thiên hạ gọi bằng cái tên mỹ miều là “giấy hôn thú” .
Kể từ ngày đó coi như đại bàng đã gãy cánh, kể từ ngày đó chàng lãng tữ đành phãi dừng bước giang hồ, nó cũng đánh dấu ngày mà người chiến sỉ đành ngã gục trước những đoá hồng có gai ….vì vậy đối với tui, ngày father day cũng giống như ngày memorial day vậy, có thể đề nghị đổi tên thành ngày “dính bẩy” được không ?
Hồi nhỏ nghe người lớn cải nhau ” bộ muốn làm cha hả ” ” ê đừng có chơi cha nghe ” ….tui cứ tưỡng làm cha là sướng lắm, ai dè câu đó cũng giống như ” ai bão chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ “, có lao vô rồi mới biết “sướng” như thế nào .
Khi đi đám ma người ta mặc veston đen rồi đến khi đám cưới thì chú rể nào cũng mặc áo veston đen, thì ra là họ để tang cho sự tự do của chính mình . Buồn quá ! he he he ……..
Bạn Trúc à, bạn hạnh phúc hơn bao nhiêu người tại bạn không chịu hưỡng,hay bạn lại đi tìm cái xa vời ngoài tay ,xin đừng đễ mất cái gì mình đang có.Thân tặng bạn clip này coi đỡ buồn.
http://www.youtube.com/watch?v=_mjNpPdIG9M&feature=related
Hi … lảo Trúc ơi … nếu nói như ông bạn đây là đã phủ nhận cái tình cảm thiêng liêng … củng của chính người cha mình sao … ??? vì nếu không muốn chấp nhận cái tình cãm thiêng liêng ấy thì bạn mình khỏi phải làm cha … ??? đúng không …??? nếu ngày xưa cha mình củng vậy nửa … là chẳng phải ông bạn tôi không có mặt gồi … ??? Cái này không thể nói vu vơ phủ nhận như ông bạn được nhé … hi … hi … các con ông nó bắt chước kìa … Vô tình đưa chúng nó vào tội nghịch đạo bất hiếu là rất nặng nha … thôi giờ ông liếm mũi bảy lần xin rút lại câu nói nhé … he … he … he …
Chào Kim Hoa và các bạn.tuy ngày Father đã qua,nhưng không phãi đã hết,tuy coi chậm vẫn hơn không?tuy clip xưa nhưng vẫn mới với chúng ta hàng ngày.
http://www.youtube.com/watch?v=cqRxyagpIUA&feature=related
Trời anh Trúc đùa mà Hoa khg biết sao? Những người nói vậy là hiểu rõ được trách nhiệm làm cha nhất vì nó nặng nề và trọng trách nhất….mà chắc..kham không nổi hihi… Nhỏ này mới ngủ dậy khg phân biệt được đùa rồi riêng Xlan thì đi kiếm số phone của em Diệu để mách. Vì là ngày của cha các anh mới bày tỏ cảm xúc của mình ví dụ như anh Bào thì chúc mọi người bớt nghe complaint, nhận được quà… phụ nữ mình nên đọc kỹ những lời đó kiểm tra lại mình có mắc bệnh đó khg để còn rút kinh nghiệm, giống như Xlan nè sinh nhật còn quên say sorry cứ nghĩ là được rồi, bực con chửi đổng ổng, hay là chuyện đã lở rồi có cằn nhằn cũng khg thể đổi thay vậy sao chúng ta cứ phải cằn nhằn. Học từ những lời than trách của người khác để tự hoàn hảo mình lại. Cám ơn anh Trúc và anh Bào cũng cám ơn anh Hiếu đã cho cái list Father day vì em là chuyên gia quên. Chúc chị em mình luôn là một điểm tựa tốt cho các anh, nhưng mà Xlan thì…xin đừng tựa một mình em đủ ngả rồi hic…
Hi … Xlan ơi … Hoa hiểu mà … ổng chọt đùa thì mình củng vậy thôi … hổng thấy ổng he he he … hả … thì mình củng he … he … đó … là biết gồi vui mà hén lảo Trúc ơi hi … hi …
Chào Xuân Lan, các blog trong nước lúc này truy cập hơi khó, mong Xuân Lan cố vậy.Khi tạo Blog lấy tên Cao Thắng, ý của Hiệp muốn là nơi liên lạc bạn bè cùng khóa và tìm thêm những bạn mới cùng học chung trường trước năm 1975, để ôn những kỷ niệm xưa và chia xẻ vui buồn trong cuộc sống hiện nay. Mình và Hiệp mong Xuân Lan và các bạn góp sức để Blog Cao Thắng 76 tồn tại lâu dài.
Hi … anh Hầu , Hiệp ơi … ừa tụi mình cùng nhau xây dựng các trang bạn mình há … nơi nào củng quí củng thương hết mà … tất cả tụi mình giao lưu chia sẻ cho nhau nha … cám ơn các anh tham gia đóng góp nè … hi … hi … mấy ngày nay Hoa củng khá bận nên dạo qua trang các anh mà chưa tiện ghi đọc qua bài tôi là ai của anh Hiệp rồi … hi … hi … thông cảm nha cô bạn nhỏ bận rộn rồi …
Kim Hoa nè,
Nơi nào Hoa cũng nhiệt tình làm tôi ngại ngùng lắm. Chả dám tranh với Kim Hoa mà chỉ ước thầm.. Tự bảo lòng sẽ cố nhiệt tình như Kim Hoa đây.
Cám ơn anh Hầu bài thơ tặng cô em này, anh Hầu đừng có lo các anh lớp anh có vào trong trang web của em tụi em cũng đối xữ ân cần tử tế lắm nếu có muốn nhắc chuyện cũ để ôn thì cũng nghề của tụi em luôn, người quên kẻ nhớ ôn một hồi thành chuyện như mới xảy ra hôm qua. Thỉnh thoảng em sẽ chạy qua chạy lại thăm các anh, lâu lâu sẽ gởi vài comment chan chứa đầy ấp “tình già” nha!
Tặng Xuân Lan :
Xuân Lan ơi, chợ nàng không ế
Mời mọc chân tình tôi đã mê
Thương cô em tảo tần trông chợ
Chợ ân tình sâu nặng tình quê
Vào chợ em đâu tìm lợi lộc
Mà quê hương quá khứ cố tìm về
Chào Xuân Lan, chào các bạn. Hôm qua đột xuất mình ghé thăm Hiệp, có viết sơ lại về khu du lịch Hồ Tràm, Hồ Cốc nơi Hiệp đang ở. Đây là một trong nhưng nơi mình sẽ đưa các bạn đến, nếu có lòng ghé mình chơi . Bài viết và hình ảnh đưa lên trang Caothang1971-76 bạn nào quan tâm xin mời vào xem
Hi … anh Hầu ơi … Vậy là hai anh mời các bạn sang trang http://caothang76.blogspot.com/ ngắm cảnh bải biển và xem nam nhân ngư múa trên bải cát và cồn đá hả …??? … hi … hi … các bạn ơi vào sẻ thấy hửu tình phong cảnh mát mẻ dể thả hồn thơ thẩn lắm nha … giờ Hoa đã hiểu vì sao là bọt biển nha … Cám ơn các anh nhé …
Mình có ghé sang thăm trang nhà caothang76.và có ngắm cãnh,nay xin gỡi tặng bạn Hầu câu thơ.
Hôm nay ghé thăm bạn.
Biễn bao la có kẽ ngóng chờ.
Con thuyền tình bạn sẽ ra khơi.
Niềm hy vọng thuyền bờ thắp sáng.
Hoà với trăng thanh đối ẫm trà.
Chào bạn Thức, cùng tất cả các bạn. Hôm nay mình và Hiệp về dự họp mặt do các bạn 11T6 và 10CT5 tổ chức,nhân dịp bạn Tăng anh Đức chia tay đi định cư nước ngoài, bạn Đào công Minh về nước chơi chia tay ra đi. Dù không cùng lớp cùng khoá nhưng được các bạn tiếp đón niềm nở thân tình . Đáp từ thơ của bạn Thức và cũng là tình cảm của mình với cuộc hôi ngộ hôm nay:
Biển bao la như tình ta Cao Thắng
Trãi nghiệm cuộc đời lắng đọng trong tim
Thương quá khứ tìm nhau trong hiện tại
Để cuộc đời còn lại những ngày vui
Chào anh Hầu,chúc bạn vui đêm nay.Đường xá xa xôi tấm chân tình cũa anh đối với bạn Cao Thắng thật bao la.
Cuộc hội ngộ cãnh đến và đi.
Anh vẫn vui quê Mẹ hiền hoà.
Vui đón chào trường cũ bạn xưa.
Tình bạn vui,vui cã chân tình.
Đáp lại tấm lòng bạn;
Cuộc hội ngộ nào chẳng có chia ly,
Ta ra đi, hẹn có ngày gặp lại.
Yêu hiện tại, tương lai thêm nồng thắm,
Đắm đuối tình người, thương lắm tương lai.
Nhớ đến tấm lòng bạn.
Cuộc chia ly nhớ mãi tình người.
Nếu còn duyên bạn mình gặp lại.
Sống hiện tại,quá khứ đáng yêu.
Yêu mái trường xưa,hội tương phùng.
Xem lại hình hôm họp mặt 24/6, nhớ được Đức Hạnh vui vẻ trò chuyện dù mới lần đầu gặp mặt, từ hôm về tới nay chưa gởi lời thăm hỏi thật là thiếu sót. Xin gởi
mấy dòng gọi là nhận lỗi :
Đức Hạnh trông ra dáng quý bà
Nụ cười, khuôn mặt, đẹp như hoa
Buổi đầu gặp gỡ xin cầu chúc
Trẻ mãi đẹp luôn chẳng thấy già
Vào chợ lúc này thấy khách vào chợ đông ghê, mừng cho Xuân Lan và các bạn có công lập chợ. Nhưng mình thắc mắc nhờ Xuân Lan giải thích giúp, sao khách dạo chợ đông đã có lòng vào chợ nhưng vẫn là khách lạ nhỉ.
Anh Hầu biết sao không Khi mà có ai để lại comment thì chúng ta mới có tên, còn khg là khách chỉ vào xem rồi đi ra (trong này em biết có mấy nàng Ct5 của em nữa).
Các anh em mình ơi để lại cho Xlan xin mấy dòng, cho dù nó có lòng thòng, miễn mọi người có tấm lòng, thì chợ này Xuân Lan nghĩ chắc sẽ ấm áp tình nồng.
Khi các anh và các bạn vào muốn để lại comment chỉ cần ghi tên, địa chỉ email, tên website. Comment đầu tiên của các bạn sẽ bị giữ lại bên trong để check nếu mọi người xài email dõm hay tên giả hoặc ghi bằng tiếng Anh thì comment này khg hợp lệ (vì em khg đọc được tiếng Anh hihi.. với lại mấy thằng bot nó cứ đi theo bỏ spam hoài nên chúng ta đề phòng). Sau vài giờ comment các bạn sẽ được bỏ ra và lần sau bạn được tham gia hợp lệ. Tuy nhiên xin vui lòng đừng viết đụng chạm đến chính trị hay tôn giáo hay đời tư bạn bè nặng nề quá, những comment này coi như vi phạm và xin lỗi phải cắt đi.. Mong các bạn tham gia ở sân chơi này thật vui vẽ.
Thân chào đoàn kết.
Lan ơi tranh thủ một chuyến về VN đi .Rủ Hoà và Lớn về cùng cho vui .
Xuân Lan ơi, tui hơi lấy làm lạ sao lúc nào Xuân Lan cũng mời khách mua Mồng Tơi giúp em vậy, bộ chợ chỉ có Mồng Tơi không thôi à ?
Anh Hầu ơi,
Thì trong chợ em bán mùng tơi mà, Kim Đinh bán dép đó, dép anh có mòn củ thì mua ủng hộ em mình nha! Anh Lay Bắc bán thịt chắc em mở cho mỗi anh em mình người một quầy hàng để rao mời kêu gọi chứ mùng tơi hình như ngán quá hỏng ai muốn mua rồi hic…
Anh Hầu không biết đó thôi XLan bán mồng tơi là khôn lắm , mồng tơi là đã tơi ra nhìn thấy xôm tụ còn nếu bán bù ngót là thúi hẻo vì cứ hể ngót mà bù rồi lại bù cho nó đừng ngót, xà quần một hồi chóng mặt xỉu là mệt à nghe.
Chao XLan, KDinh & V Truc:
Het von di cho gia thit dang len .Mong toi
te nhat, chi an rau nhut thoi.
Thit dung mot ta moi duoc phep giet mo,
neu VTruc cam dan va dung trong luong
cho phep thi toi se nhap kho giup cho ban.
Than chao cac ban CHS CT.
Hihi vậy là anh Trúc save rồi phải đúng một tạ mới được nhập kho, anh Lay Bắc rán chờ thêm một thời gian nữa đi hén. Mà sao em nghi anh Trúc ngày một thêm “mình hạc xương……voi ” chớ không đủ một tạ đâu.
Anh Hầu ơi em bán dép mà dép lại chắc bền nên có khi cả năm mới mòn, nghĩ ra cách rải kim, ̣đinh đạp cho lủng dép cũng hỏng ép phê.
chắc phải bán thêm món khác mới đủ sở hụi. Còn chị XLan bán mùng tơi mà ế là coi như bỏ luôn nên mới mời rao dữ vậy đó chớ.
Anh Hầu với mấy anh chị CT nhà mình mở thêm gian hàng bán thơ, văn rồi dụng cụ mài duã cho đông đảo dùm tụi em kiếm chút lời đi.
Hôm trước có anh Thủy Hồ mở lớp dạy cách”`Không sợ Vợ” mà hình như ế qúa ảnh đâu mất tiêu rồi ta.
Thời buổi khó khăn ế nhăn răng tụi em có ăn chớ hỏng có làm nên ai nấy tròn vo sắp lăn luôn rồi. huhu
Anh Hầu ơi ,Kim Dinh bán dép đâu có đũ thu nhập đâu,cô ta còn bán chôm chôm nữa đó,không những bán 1 chỗ đâu,bán tới 2 chỗ lận ,bán ỡ Vĩnh Long ế là chạy về bắc Mỹ Thuận bán nữa đó ,mấy anh đừng tin nhe coi chừng hết tiền vì chôm chôm đó.hihihi…
http://www.youtube.com/watch?v=FuticWG7itI&feature=related.
Anh Hầu coi có phãi KD không?
http://www.youtube.com/watch?v=WYBZba0s8q8&feature=related
Gánh hàng…..
Em đây bán chôm chôm.
Không bán ký chôm chôm.
Chĩ bán trái chôm chôm.
Không bán tình chôm chôm.
Tính tiền……
Mười hai trái chôm chôm….hihihi
Ý quên …còn 2 trái chôm chôm.
Không bán thiếu chôm chôm.
KD à….
không bán ký….chôm chôm.
Thôi không bán chôm chôm.
không bán thiếu…chôm chôm.
em không thích chôm chôm.
Không bán tình ….chôm chôm.
Thôi em chạy chôm chôm.
Thế thì…
Tui sẽ dậy chôm chôm…..hihihi.
http://www.youtube.com/watch?v=TgxK3xMlR5U&feature=related
Anh Em CHS CT à, mau mau mua giúp KD nhe.
Sao không bán chôm chôm.
Em nay hết chôm chôm.
Anh thấy mắt chôm chôm.
Tại…. nhìn em chôm chôm.
hihihi…
Anh Hầu à,Anh có mua chôm chôm không vậy?Kim Đinh đang rao bán nè..Thức định ra chôm chôm nhưng bị đòi nợ bây giờ cô ta không bán thiếu ,không bán ký,không ghi sỗ nữa vì bộ nhớ cũa cô ta có 1 MB à không đũ ghi hết nợ ….hihihi chúc anh mua nhiều nhiều nhe.
Chào Kim Đinh, các cô em Cao Thắng bán gì tui cũng mua hết miễn vui là được, tui đang thuộc phái nịnh vợ nên không cần học khóa không sợ vợ của bạn Thủy Hồ, xin tặng Kim Đinh mấy câu lam quen nhe :
Miệng em cười tươi đôi mắt biếc
Mắt liếc nhìn tim lắm kẻ xiêu
Tóc xỏa ngang vai đủ dài em vuốt
Hạnh phúc rạng ngời suốt quảng đời em
Cám ơn anh Đình Hầu bài thơ rất hay, làm hàng dép của em tự nhiên có giá hẳn lên. Hỏng biết nhờ bài thơ của anh, hay khách hàng chợt nhận ra dép em bán đẹp nữa.
Chào bạn Thức, giờ này bên đó khuya lắm rồi sao bạn chưa đi ngũ. Mong bạn giữ sức khỏe , chúc bạn ngon giấc
Anh Hầu à,giờ còn lại một mình và đứa con nên cũng buồn lắm,và cũng thức khuya 2-3 giờ sáng,thường thì tập ngũ ngồi….nhưng 2 tuần nay khó ngũ ngồi vì bị ngọn gió bát phong thỗi.Giờ thì tương đối ỗn định.chúc bạn vui và nhiều mộng đẹp thành hiện thực.
Người bán rau mồng tơi, người bán chôm chôm, người bán dép, người bán thịt ….vậy còn mình bán cái gì đây ? Không có gì để bán chẳng lẽ bán thân ? Nếu cách đây 20 năm thì may ra có người mua, còn bây giờ thì già rồi, đành bắt chước truyện cổ tích mà rao ” ai mua cha không ” Hy vọng có cặp vợ chồng nào khờ khờ mua mình về làm cha cũng đở . Chợt nghĩ lại, tại sao không có ai mua bà già về làm má vậy ta ? có lẽ chỉ một má bầy trẻ là cũng đủ oải rồi, dại gì kéo về thêm một má nữa ? Thôi đi má ! ( thì ra ngay cả truyện cổ tích mà cũng kỳ thị ”
Thỉnh thoảng anh Đức Thức làm ra vài tứ thơ nghe hay thiệt, cái kiểu thơ của anh bắt đầu có hơi hám của thơ Hàn mặc Tử rồi đó nhe……ai mua trăng tôi bán trăng cho, trăng nằm yên trên cành liễu đợi chờ .
Hôm nay có một thành viên mới là Lê Mai, tên thật là Lê thị Mai, không biết có phải chung lớp với Ái Liên hay không nhưng có chiều cao và màu da giống Ái Liên, có người anh trai học 11CT lớp hoạ viên chung với Đức Thức, trước nhà ở đường CMT 8, năm 2000 vẫn còn làm việc ở VINATON quận 9
Trưởng ban quản lý nữ sinh Cao Thắng (í ẹ).
Trời ạ ! Chỉ là nhớ những ai đã từng sinh hoạt thanh niên thời đó thôi mà . Như vậy là lời vu cáo của Tạ ngân Hiệp với tớ bắt đầu đã có người tin rồi .
Tớ đặc biệt nhớ mặt và nhớ tên rất tốt , nhớ lúc bắt đầu đi dạy, chỉ cần đọc qua tên cho HS đứng dậy điểm danh 2 hoặc 3 lần là có thể nhớ toàn bộ 30 HS rồi, chỉ có khuyết điểm là sau khi mượn tiền thì trí nhớ bổng dưng kém cỏi chi lạ .
Bây giờ già gồi chỉ còn nhớ chuyện xưa thôi chứ không nhớ chuyện gì hết . Thật ra cũng chỉ nhớ hình ảnh trước đây thôi, nhờ anh Hầu nói mới biết người chụp chung với ãnh là Đức Hạnh, lúc đầu còn tưởng là ãnh chú thích nhầm nữa chứ .
Tớ giờ đây giống như già làng, thỉnh thoảng trong đầu thoáng hiện vài hình ảnh các cô sơn nữ xinh tươi của ngày xưa vậy mà, cũng may là tuổi ngày càng chất chồng thì mắt cũng mờ đi cho nên không nhận ra các cô sơn nữ đã hơn 50 tuổi cả rồi, thỉnh thoảng nhìn bóng mình dưới dòng suối con sông mà cứ tưởng ông tộc trưỡng năm xưa hiện về .
Ngày xưa mình tưởng rằng mình đẹp trai nhất mà không ngờ thằng trong gương đẹp trai hơn mình . Bây giờ mình cứ ngở rằng mình già và xấu lắm rồi vậy mà hôm qua soi gương mới biết thằng cha trong gương còn già và xấu hơn mình nữa .
Nếu năm tới mà về VN được thì mình sẽ rủ các bạn cùng mình thành lập câu lạc bộ Hoàng Gia, có vẽ tuổi tác, tính tình và phong cách tụi mình phù hợp với cái tên Hoàng Gia lắm đó .
Già Hoang Chủ tịch Câu Lạc Bộ Hoàng Gia
“Chủ tịch Câu Lạc Bộ Hoàng Gia” … he … he … ai chủ tịch vậy te …??? tụi mình có vẽ tuổi tác, tính tình và phong cách phù hợp với cái tên ” Hoàng Gia “có viết thiếu dấu huyền vậy không già làng … hi … hi … Hổm rày già làng đi lên cái núi về sớm vậy hả … ??? có để cái bụng già buồn buồn cái chuyện của các sơn nử giặt lụa bên dòng suối kia không … ??? đừng có để trong cái bụng xấu lắm cứ phơi ra hết trên đầu sông ngọn suối nhé … Các sơn nử mình rất là vô tư nha … cứ lo múa hát quên mất cái bụng già làng buồn buồn hả … ??? hay già lây bệnh sơn nử nào mà hay kiệm lời đó …??? làm già củng khá kiệm lời hén … he … he …
Anh Trúc ơi,
Tiếp tục đầu tư vô gian hàng thơ văn của anh đi, lâu quá rồi đợi mỏi cổ chưa thấy “new release” gì hết.
Anh mà bán thân, ai lỡ dại mua về nuôi mệt xỉu. Hihi riêng em cho em là em…….kêu lính bắt luôn chớ nói gì tới chuyện bán buôn.
KD ơi ! cho thì lấy chớ bán không mua, đem về nấu chung với xí quách làm ” cao ngọ cốt ” xí gạt bà con may ra có người tin mà mua.
Vẫn là Thoại Vân ác độc hơn người mà, thân này mà nở nấu lấy cao sao chớ ? nếu vậy thì phải gọi là Cao Hợi Cốt vì có chữ hợi may ra có công dụng tráng dương nên không cần xí gạt bà con đâu .
Câu lạc bộ Hoàng Gia sẽ gồm toàn các cụ Già thích đi Hoang, xem ra chưa gì Kim Hoa có vẽ kèn cựa chức chủ tịch của mình rồi .
Mấy hôm nay làm biếng viết quá, mặc dù cũng có suy nghĩ trước vài đề tài khác rồi nhưng tại mùa hè Texas nóng nực quá, cả tuần nay cứ khoảng 39 độ C làm thui chột cảm hứng vốn dĩ ít ỏi của mình .
Mỗi năm đến hè nhà em nấu chè, mùa hè thật sự đến rồi, ở đây không có hoa phượng đỏ, chẳng có ve sầu rỉ rả, cũng không có tu hú kêu hay quốc gọi hè gì hết . Một ngày như mọi ngày
Hi … hi … Hoa kèn cựa chức chủ tịch là đúng rồi … gì đã trở thành ” Cao Hợi Cốt ” gồi … chả lẻ đưa cả chùm này chìm theo luôn hả …??? Đâu có dể chết chùm vậy em …??? hi … hi … Các nàng sơn nử giặt xà rong bên sông thấy có đúng hông … ??? he … he …
Thân tặng Hoa.
Ỡ nơi phương Tây học cãnh sáng.
Có kẻ đui mù tận đáy tâm.
Thôi thì Hoa Sáng cho chút sáng.
Nhận biết hồi tâm ,tu đạo tâm.
Rồi rồi ý kiến hay quá, nhìn thấy trước viễn ảnh chị Thoại Vân mở gian hàng “Cao Ngọ Cốt” bán chung với “Cao Hợi Cốt” hỏng chừng có tên là “Cao hổ lốn” nữa đó. Mại dzô mại dzô bảo đảm không bổ ngang cũng bổ ngửa.
Trời ơi mới bận rộn packing hành lý giờ vào chợ mới thấy khg có mình mọi người vận chuyển động vật hoang dả vào chờ nấu cao hổ cốt, cao ngọ cốt còn cả cao hợi cốt nữa í da, đã vậy có người còn định mở quầy bán thân, mà cái thân này thấy lận đận quá mà bán cái gì ta!? Chết rồi coi chừng bị thất thu tháng này. Có em Kim mà còn khg giữ chợ, cũng khg lo bán dép còn lo xướng mọi người buôn hàng cấm, rao bán ì xèo chết tui chưa huhu…May là còn anh Hiệp, anh Hâu, anh Thức buôn bán cái chữ cái thơ à hôm nay anh Ngọc cũng mở hàng thơ. Còn nàng Hoa thì mắc canh hàng picture chói lòa con mắt rồi vậy mà bảo khg có đì anh KÍnh một mình chơi hai máy ảnh luôn mới ghê chứ làm cả trăm ấy chục tấm mới ghê chứ!
Thôi đi ngủ sớm đây tối qua khg có ngủ rồi. Mọi người buôn may bán đắt nha! Xlan off chợ 3 ngày ráng giữ hòa nhã và chợ sạch sẽ đó! Chắc kỳ này chủ chợ nhậu quắc cần câu luôn hic khg say khg về ủa mà đâu có nhà bên đó đâu mà về…hihi…
XLan mà không nói tớ đâu có biết A Trúc thuộc diện nằm trong ” sách đỏ ” .
Chúc chị chủ thượng lộ bình an, qua đó nhớ ôm hôn thắm thiết anh Dũng, anh Hà dùm tớ nghe.
Thoại Vân ơi từ nào tới giờ Xlan nợ ân tình bạn nhiều quá mà chưa có dịp trả ơn nhân cơ hội này để Xlan trả hết, còn ôm hôn bao nhiêu anh thắm thiết nữa nói Xlan ôm nốt hihi… Vô mánh…
Hi … XLan … hôm nay bạn lên đường chúc bạn thu hoạch thêm nhiều thật nhiều thắng lợi nhé … Thương chúc tất cả các anh các chị trong buổi họp này tràn đầy niềm vui và hạnh phúc … Chúc ngôi nhà CT mải mải vinh quang trong lòng tất cả chúng ta … hi … hi …
Thân tặng các anh KTCT.
Xấu người xấu tính đâu xấu mày.
Dế chui dế nhũi thương lắm thay.
Thân trai hùng dũng ra chiến trận.
Sống sao đáng sống bậc anh hùng.
Thân tặng các bạn nam nữ CHS. KTCT.
Kẽ trượng phu biết ân biết nghĩa.
Xá chi gì những kẽ vong ân.
Ăn chén cơm biết người trồng lúa.
Ân nghĩa này quyết trã… Trượng Phu.
Thân tặng các bạn.
Con thuyền các bạn vững tay chèo.
Động cơ khỡi động, xoay cốt quay.
Tiếng kêu lạch phạch….chân vịt xoáy.
Thuyền tình bè bạn mới hay chang…..hoà
Chào bạn Thức, thấy bạn tự nhiên tui có cảm hứng làm thơ, chắc có lẽ tại dáng thi nhân của bạn. Hôm họp mặt 24/6 cũng chút bâng khuâng gặp lại người xưa, nhưng rồi cũng chả biết người xưa của mình là ai :
Người xưa gặp lại làm chi,
Làm cho ta có chút gì bâng khuâng.
Lòng ta tự nhủ bao lần,
Ngày xưa chuyện củ chỉ ngần ấy thôi.
Chuyện tình dấu đã mươi năm.
Bỗng đâu gặp lại nên đan mối sầu.
Thôi thì chúc phúc người xưa.
Chuyện tình thưỡ nhõ chậm chưa tõ bày
Nhớ nhớ quên quên lại trỡ về.
Gặp nhau thấy nhớ lại muốn quên.
Quên quên quá khứ sao lại nhớ.
Một nỗi bâng khuâng nhớ nhớ quên.
Hôm nay Xlan đang ở Minnesota đang được anh Hoà chở Chung và Xlan đi shopping anh Hoà có đọc cho 2 đứa nghe bài thơ anh sáng tác theo bài hát “Anh còn nợ em”.
Anh còn nợ em
Cuộc tình chưa trọn
Những buổi đón đưa
Phút giây chờ đợi
NGày tháng bên nhau
Giờ sao tìm được
Chỉ còn nổi đau
Thay cho kỷ niệm
Anh còn nợ em
Làm sao trả được
Tuổi xuân đã qua
Niềm vui chẳng đến
Cuộc sống lứa đôi
Ngập tràn hạnh phúc
Và những tiếng cưồi
Thay cho giọt lệ….
Bây giờ Xlan với Chung sẽ chiến đấu một trận cuối cùng “một mất một còn” để được lấy món nợ này…Hai đứa bây giờ bên 8 lượng người nửa cân rồi. Chỉ còn đứa nào nhanh chân lấy thịt đè người là coi như…Toàn thắng, ôm món nợ này hehe….
Anh sợ kiếp sau phãi tính lời.
Thôi thì phãi trã kiếp này thôi.
Người mất đi rồi trao cái đẹp.
Đừng chạm lòng ai vui sống người.
pt.
Tôi có sở thích đi du lịch ,đi đến nhiều nơi , đi một đàng ,học một sàn khôn ông cha mình đã nói như thế, đi để mở mang tầm mắt ,chứ không phải đi ” tìm đường cứu nước đâu nghe ” ,nhiều quốc gia khi tôi đặt chân đến cầm trên tay hộ chiếu ( passport ) được miễn thị thực tức miễn xin VISA , đi qua cửa khẩu rất dễ dàng, HK là quốc gia rộng lớn ,mỗi khi có việc cần đi sang HK là mỗi lần tôi phải tiêp nhận phiền toái khác, lần đầu tiên đi HK lúc đó chưa chịu vào dân Tây, còn mang hộ chiếu VN , đúng là 1 cực hình , ngoài việc mua vé vào cửa 175 quan Pháp trả qua Mandat post , đi qua 5 lớp cửa kiểm tra của Tòa đại sứ quán HK ở Paris , trải qua thẩm vấn ,nếu đạt đóng lệ phí visa , cho nên đó là 1 trong những lý do tôi vào dân Hạ cờ tây , các lần sau từ việc phải đổi hộ chiếu theo quy định mới của HK ,không những mất thời giờ mà phải tốn tiền chụp hình để đúng quy định ,lăn tay ,vậy mà mỗi lần nhập vào cửa khẩu biên giới họ lại bắt mình chụp hình lại ( chắc có lẻ do mình quá đẹp trai nên xin tấm ảnh làm kỷ niệm chăng ) lăn 10 ngón tay , chưa hết đâu theo tôi nhớ không lầm kể từ năm 2009 chính phủ HK quy định 36 quốc gia ( trong đó có 30 nước thuộc Âu châu , Úc , Tân tây Lan, Nhật , Tân gia Ba, Brunei ,và Nam Hàn ) được miễn thị thực VISA du lịch , nhưng lại bắt buộc khai ESTA ( Electronic System for Travel Authorization) trước 72 giờ khi đến HK trên mạng internet , giấy này có giá trị trong vòng 2 năm và phải trả lệ phí 14 dôla US, đó là nói biết cách khai ,còn lơ tơ mơ bị trả 45đola US uổn mạng , nói về tờ giấy ESTA đó là những lời khai coi đương sự đi đến ở đâu ? coi có mang mầm bệnh nan y, truyền nhiễm nào không ….? Kết cuộc là thu lệ phí ,cuối cùng nói là miễn nhưng cũng móc túi khách du lịch bằng cách khác thôi . Tưởng đâu yên thân ,mới vào tháng 7 /2012 tôi có dịp đi sang Canada , trơn tru không có gì phiền hà , sau đó dùng đường bộ đi thăm viếng thắng cảnh vùng Tây Bắc HK một chuyến , trước khi đi tôi lại làm động tác khai báo lại với số hồ sơ sẵn có không phải mất tiền , yên chí nhớn lái xe hơi sang cửa khẩu , nhìn các bảng thông báo trước khi đến biên giới mà nãn lòng chiến sỹ , chổ này chờ 37phút, cửa kia chờ 45 phút …… tôi chọn địa điểm chờ ít nhất 28 phút , thế là cứ xếp hàng cả ngày chờ đến phiên đèn xanh , mỗi lần là 1 chiếc xe hơi ,cuối cùng cũng đến lượt tôi mất 32 phút , bọn cảnh sát biên giới HK nhìn bộ mặt không cảm tình chúc nào cả , lúc nào cũng hầm hầm ,chỉ mở có 3 cửa thôi , trong khi số cửa tôi đếm được là 9 ,sau khi xem xong, họ bảo tôi chạy xe vào đồn khám xét , chạy theo họ chỉ dẫn với miếng giấy nhỏ trên tay , tôi đọc chẳng hiếu họ viết gì , nhìn chỉ thấy giống mấy râu con mựt thôi , đến đồn cách cửa khẩu chỉ vài chục mét ,tôi bổng phát kinh khi thấy có đến mấy chục tay CS , cứ mỗi xe có đến 3-4 tên khám xét , tôi đưa tờ giấy cho họ xem ,chỉ tôi vào đồn ,rồi lại khai báo nữa , quả không sai chút nào ,
– ông đi đâu ? làm gì ở đó ?
– tôi đi thăm viếng Oak Harbor WA, thãm công viên ở đó và chiều trở về lại Canada , tôi không quên trình cho họ xem tờ ESTA mới khai ,họ không cần đọc ( đây là lần thứ 2 , hồi năm ngoái 2011 tôi đi Houston, Texas ) họ bảo tôi khai lại , và cuối cùng đóng 6 đôla US . Tôi nói với họ là tôi đã có tờ ESTA còn giá trị mà . Các bạn có biết họ trả lời tôi ra sao không ?
– đó là ông đi bằng máy bay , còn giờ ông đi bằng xe hơi đóng khác . Đúng là làm tiền hết chổ nói ,
Trước đó họ bảo tôi đưa chìa khóa xe hơi cho họ , sau khi làm thủ tục đầu tiên xong, họ trả chìa khóa xe ,tôi ra xe nhìn họ lụt tung lên hết khám , mất gần 2 tiếng đồng hồ bên cửa khẩu , thời giờ là vàng ngọc , ra tới cửa cuối cùng 1 tên CS chận lại hỏi giấy đâu tôi đưa cho hắn cái biên lai đóng tiền , nó không chịu , tờ có màu ,tôi nghĩ thầm trong bụng bộ tên này làm tiền hay sao vậy ? Đòi tờ có màu ? tôi chợt nhớ trong passpot họ có kẹp tờ giấy có mấy râu con mựt , tôi đưa cho nó xem , nói câu cọc lóc GO
Tôi quên không kể cho các bạn nghe năm rồi 2011 tôi có dịp đi thăm bạn bè tại Houston , sau đó bắt xe đò lên miền thượng du Dallas thăm thằng em cà chớn Nguyễn việt TRÚC coi nó sồng chết ra sao ? đời sống tâm linh thế nào ? Nghĩa tình vợ con hắn đối xử đúng cách ? Ngồi trên máy bay hơn 10 tiếng ,khi xuống phi trường làm thủ tục có khoảng 380 khách du lịch qua cửa khẩu mà chỉ mở 3 cửa , đã sợ cảnh xếp hàng ở VN quá trời sang đây có tránh được đâu ,rồng rắn lên mây 3 tiếng đồng hồ, nói thật với các bạn ,mắc tiểu quá không dám bỏ đi , sợ mất chổ , gần đến phiên mình đâu còn 3-4 ngưòi nữa , bổng tên CS bước ra mặt đầm đầm sắc khí ,nói to tiếng:
– bộ mấy người không thấy bảng điện ghi cửa đóng rồi hay sao ? Nói xong hắn bỏ đi một nước , chẳng cần nghe giải thích , hắn tắc đèn ,đóng cửa rầm xách túi đi , sau đó lần lượt 2 cửa kia đóng luôn, hành khách còn trên 40 người đứng ngơ ngát , số người còn lại thì sao đây ? Đâu phải tự ý hành khách đến xếp hàng trước quầy của hắn đâu ,đó là các hướng dẫn viên phụ trách sân bay chỉ lối đi cho hành khách , thật là những tên bất lịch sự .Tôi thấy bà chef phụ trách cửa khẩu đến phía bên dành cho người bản xứ nói nhỏ gì đó ,bà liền bước ra nói với chúng tôi, các bà ,các ông chờ chúng tôi giải quyết hết số khách chuyến bay nội địa xong sẽ đến các vị , thế thôi không 1 lời nói xin lổi cho hành khách bớt phiền muộn . Bạn tôi ngồi bên ngoài chờ dài cổ như con Hươu cao cổ , chẳng biết là tôi có đến hay không ? Khi hai đứa gặp nhau hơn 4 tiếng đồng hồ chờ làm thủ tục nhập cảnh , chưa kịp mừng tôi nói chờ tao đi tiểu cái đã . Qua nhiều lần như thế tôi có thẻ kết luận là họ không cần du khách đến xứ họ, mà du khách cần họ nhiều hơn .
mk
Hôm nay tình cờ đọc được bài viết ngắn này, bèn post lên cho các bạn cùng xem
NHÂN SINH QUAN
Chúng ta, tất cả – không trừ một ai, đều đang rảo bước trên con đường nối liền hai bến tử – sinh.
Con đường xa vút ấy đi ngang qua bệnh tật, đói nghèo, đi ngang qua nhà tù, lửa đạn, đi ngang qua danh dự, vinh quang, đi ngang qua thấp hèn, tủi nhục. Lữ khách trên con đường đó, có người dựa vào triết lý vạn sự tùy duyên, có người tôn sùng lý tưởng, có người đề cao chủ nghĩa cá nhân, có người noi gương tinh thần bác ái. Ta tôn trọng tất cả lựa chọn và chân thành nghĩ rằng mọi người đều mong những điều tốt đẹp đến với nhau. Tuy nhiên, giữa mong muốn và thực hành có một khoảng cách lớn mà để vượt qua thì trước tiên là cần phải học. Học ở Thầy, học ở Bạn, học ở trường và học ở nhà. Học để biết làm việc và nghỉ ngơi. Quan trọng hơn cả là học để có một Nhân Sinh Quan. Triết lý tạo ra nhân sinh quan. Tiếc thay, gần đây hình như không ai dành nhiều thời gian cho môn Triết. Những vị Socrates, Platon, Aristotle, Khổng Tử, Lão Tử, Trang Tử, Francis Bacon, Spinoza, Kant… xa hút tầm mắt đối với nhiều người. Những nhà văn có tư tưởng triết gia như Lâm Ngữ Đường, Tolstoi hay Nguyễn Du cũng ít ai nghiên cứu, nên kiến thức nghèo nàn. Vốn sống cũng là điều cần thiết. Muốn có vốn sống phong phú thì phải sống nhiều chứ không chỉ sống lâu. Sống nhiều là quan sát, lắng nghe, tìm tòi, tham gia, chia sẻ còn sống lâu chỉ là sinh sớm và chết muộn mà thôi. Markxim Gorki nói: “Sức khỏe đủ dùng suốt đời”. Thấm nhuần tinh thần ấy ta cũng có thể nói thêm: “tiền bạc cũng đủ dùng suốt đời”, và đời không chỉ là một nỗi lo. Hãy bắt đầu bằng một Nhân Sinh Quan…
Việt Trúc thân mến ! Bạn nói bạn có học về môn triết ,có lẻ ai đã học qua chương trình đại học đều học môn này. Nhưng để trở thành triết gia là một chuyện dài nhiều tập bạn nhỉ .Mình không biết bạn có muốn thành triết gia không chứ những gì bạn viết đều có màu sắc của một triết gia đấy .
Mình kể cho bạn nghe chuyện này nha .Một hôm mình đi chơi sở thú với một người bạn ,đến chổ chuồng nhốt khỉ bạn mình đem theo một ít đầu phộng -Thứ khỉ rất thích .Bạn mình bỏ đậu phộng cho bầy khỉ ,chúng nó tranh nhau í ới ,la lối chí ché giành miếng ăn .Chỉ độc nhất có một con đứng im trong góc chuồng, trầm ngâm nhìn lủ khỉ mới cùng nhau vui đùa quay ra tranh giành miếng ăn mà cắn xé nhau máu chảy đầu rơi!-Nó có vẻ mặt trầm ngâm phớt đời lắm .Mình lấy làm lạ hỏi bạn .Con đó là con gì sao không tranh ăn như mấy con kia ?Anh bạn thủng thẳng trả lời :
-Ở đây người ta bảo nó là TRIẾT GIA đấy .Nó không tranh vì thức ăn là đậu phộng .Thì ra, người ta nhốt lộn một con chó vào chung với bầy khỉ .
Mình hỏi bạn .Vậy TRIẾT GIA thích ăn gì?
Anh bạn trả lời ngay:
-TRIẾT GIA ăn c…ư… anh bạn kịp đưa tay bụm miệng và lái thành âm ..ơm là cơm !
Thành thật xin lổi các cụ Socrates, Platon, Aristotle, Khổng Tử, Lão Tử, Trang Tử, Francis Bacon, Spinoza, Kant… Nha!
A Trúc có thích làm ” Triết Gia ” không…???
Các bạn KTCH UC thân mến ! Đến hôm nay mình cảm thấy được giao lưu với các bạn là một duyên lành .Mình cảm ơn anh Hầu đã giới thiệu trang này cho mình ,cảm ơn tất cả ,mong chúng ta mổi lúc một hiểu nhau hơn và cùng nhau trao đổi để sống tốt hơn !Bạn Việt Trúc thân mến ,mình rất ngưởng mộ bạn !
Thân ái!
Trong comment trước đây mình có lập lại lời cũa một nhà văn nào đó nói rằng ” Hãy lấy vợ đi ! Nếu gặp người tốt, bạn sẽ được hạnh phúc . Nếu gặp kẽ xấu bạn sẽ trỡ thành triết gia ” .
Thế là từ đó về sau trong diễn đàn này khi nói chữ triết gia trong ngoặc kép thì ai cũng hiểu tại sao là “triết gia” he he he …..
Thoại Vân lâu lâu mở miệng lại bắt đầu khiêu chiến nữa rồi
Sáng nay xé lịch đọc được một câu danh ngôn nha :
” Tài sản quý nhất trong tất cả các tài sản là có được một người vợ ngoan ”
EURIPIDE
Mà hình như chúng mình đều là tài sản quý nhất phải không các bạn CT5 ?
” Tài sản quý nhất trong các tài sản là có được một người vợ ngoan ”
EURIPIDE
Chúng tôi đã phổ biến câu nói được cho là danh ngôn trên cho mọi người và nhận được phản hồi như sau :
Người thứ 1 ( có vẽ lam lũ bình dân )
” Cha nội nào xạo dữ vậy ta ”
– Người thứ 2 ( có vẽ trí thức )
” Câu này chính xác phải được viết là Ngoài các tài sản đáng quý khác thì tài sản quý nhất trong các tài sản còn lại là có người vợ ngoan ”
– Người thứ 3 ( có vẽ bợm nhậu ăn chơi )
” tài sản quý như vậy mà bán đi chắc đủ tiền đi bia ôm cã tuần lễ à nghen ”
– Người thứ 4 ( đàn ông khoãng hơn 50 tuổi nhà gần nhà thờ hầm, trông rất quen nhưng không nhớ tên )
” Tui hỗng dám có ý kiến đâu, tui mà có ý kiến vô thì vợ ngoan cũa tui sẽ cho tui ăn cá thu kho suốt năm luôn à nhe, tui bị trừng phạt thì đã đành nhưng con gái tui đâu có tội gì mà bắt nó chung số phận ”
– Người thứ 5 ( tự xưng là trưỡng lớp CT5 gì đó ? )
” Đứa nào trong lớp mình đỗi tên Euripide vậy ta ? ”
– Người thứ 6 ( bí danh B T K C )
” Nghẹn ”
– Người thứ 7 ( bí danh N T K H )
” Vợ ngoan phải biết làm thơ
Khi đầy đem bán cho bà ve chai ”
– Người cuối cùng là tui
” Tui cũng hỗng dám nói vì sợ bị ” thụt nữ” quăng lựu đạn lắm “
Còn tui nữa …Tui cơi hàng rạo lên thêm 1m vì nhà có của quí dể bị ăn trôm đột nhập.
Hi … anh Chơn mà theo kẻ thứ 8 này … ( Việt Trúc )coi chừng có ngày ” lụ đạn ” văng trúng miển anh nha … ha … ha …
Sáng nay vừa lò dò vào chợ vấp phải một khối to to bự bự, giật mình nhìn xuống đất trời ạ ! Người đàn ông cuối cùng đang lom khom tìm lụ đạn và hắn reo lên một cách sung sướng vậy là mình còn thở được qua đêm nay. Vật vịt ăn mừng nghe…
Tiếp theo bài của Việt Trúc nè …
Còn tui thứ 8 Kẻ mang nhiều lụ đạn sét … Đã lụ đạn mà còn gỉ sét nửa hết thời gồi nha … kẻ sống sót mà trên mình còn mang nhiều thương tật … thật đáng thương … bị các ” thụt nử ” nựng bằng ” lụ đạn ” hén … he … he … ……………
Chào các bạn, sáng nay truy cập vào KTCT UC vẫn bình thường mình rất mừng, thế là việc trang web đóng cửa không xảy ra . Những gì mình đã được đọc và xem trên trang web đều hữu ích, để có lượng bạn bè truy cập và tham gia diễn đàn như ngày hôm nay đều đó nói lên tình cảm mọi người danh cho trang KTCT UC sâu đậm rồi . Mong chúng ta ai cũng góp sức để trang web thân yêu này ngày càng phong phú hơn . Thân chào các bạn, chúc mọi người vui vẻ
Chào anh Đình Hầu!
Đúng như anh biết đó! Tuần qua nhóm chs KTCTUC có dự định tam đóng cửa trang web một thời gian ngắn để thay đổi một ít chi tiết ngỏ hầu trang web được hoàn chỉnh hơn. Tuy nhiên sau buổi họp bỏ túi trang mạng vẫn tiếp tục bình thường. Để đáp lại sự hưởng ứng đẩy nhiệt tình của các anh chị chs CT, trang web của chúng ta sẽ có phần mới lạ, hấp dẫn hơn trong vài tuần lễ tới sự thay đổi đã được trao đổi và thông qua với anh Đạt rồi. Trong thời gian chờ đợi, mong anh Hầu và các anh chị tham gia, củng như đóng góp bài vở để nội dung trang mạng được ngày càng phong phú hơn.
Những ý tưởng trao đổi gần đây của các anh Chơn, Việt Trúc… đọc thấy thâm thúy. Đúng là ý tưởng lớn gặp nhau rồi!…..
Các anh ,chị và các bạn thân mến ! Không biết các bạn thì sao chứ riêng Chơn cảm thấy NÓI-VIẾT thậm chí là LÀM thì rất dể nhưng để có được bản chất -SỐNG THẬT NHƯ LÀ -của là vô cùng khó .Từ chổ chúng ta suy niệm ,viết ra và thực hành cho đến chổ đạt được sự sống THẬT NHƯ LÀ quả là có một khoảng cách ,là một vực sâu khó vượt qua .Vẩn biết tham là khổ nhưng không thể không tham .Tham ăn, tham ngủ ,tham suy niệm ,tham viết …vân vân và vân vân.
Khó quá ! khó quá .Vô cùng khó !
He nô Kim Thu !
Lâu rồi sao không thấy em xuất hiện vậy ? Có chuyện gì buồn phiền chăng ? Hồi sáng này anh có dịp đi chợ, bèn quyết tâm tới chổ bán gia vị để xem tên tiếng anh cũa các loại Thảo quả, Tiểu hồi, Đinh hương, Hột ngò, Quế, Hồi v.v….vậy mà đến khi về nhà thì đã quên gần hết, cũng may là anh có mua mỗi loại một ít để về nghiên cứu và sẽ nấu thử món gì đó, hy vọng ……ít ra chú cẫu nhà anh không đến nổi bõ chạy như mấy lần trước . Có lẽ cần bắt đầu chinh phục từ chú cẫu trước sau đó mới đến vợ con .
Hiện nay trình độ nấu ăn cũa anh cũng khá dần lên rồi, anh đã làm được bánh bò, bánh tiêu, bánh da lợn, bánh khoai mì, chuối chưng, bánh paté chaud (chữ này không biết viết ra sao anh chế đại ), bánh bèo .
Các món mặn chiên, kho, xào thì cũng tàm tạm, còn các món khác thì nếu kể ra cũng khó vì có nhiều món anh tự chế nên không biết tên gọi là gì nhưng khi nấu rồi ăn thử thì cũng không ai bị chết cã ………như vậy có xem là thành công không ?
Phải chi như trước đây thì anh có thể biết thêm nhiều món nữa nhưng sau này cã nhà ai cũng kiêng cử đủ thứ nên làm xong không ai chịu ăn , làm cho anh cũng nản chí anh hùng quá .
Kễ ra xong anh thấy sao mình giỏi dữ vậy ta ? he.he.he…..
” Đâu cần phải là thiên tài mới tạo nên người chồng tốt ”
HONORÉ DE BALZAC
Sáng nay lại xé lịch đọc được câu này gửi cho mấy anh ngâm kíu xem muốn làm chồng tốt dễ hay khó?
Thoại Vân thân mến ! Trước khi đi sâu vào chủ đề :LÀM CHỒNG TỐT DỂ HAY KHÓ Chơn gởi các bạn mẩu chuyện hôm qua chở vợ đi chợ Chơn đã chứng kiến:
LÀM VIỆC THIỆN!
Ngay giữa chợ hai chị phụ nữ dùng những ngôn từ thô tục và gớm ghiếc làm quà trao nhau .Sau một hồi họ thấy chưa đạt nên dùng cả tay chân lao vào đấm đá nhau một trận ra trò .
Mọi người phải một phen vất vả mới can được hai người ra .
Một bà cụ lại gần ôn tồn hỏi :
-Vì cớ gì mà hai con lại dùng lời lẻ thậm tệ để thóa mạ nhau lại còn đánh nhau giữa chợ thế !Không sợ mọi người cười cho à!
Chị thứ nhất vẩn còn tức mặt chưa hết đỏ .
-Con ni là đứa hổn nhất cái chợ ni ,ai cũng sợ hắn ;nay tui chưởi cho hắn một trận cho hắn chừa thói hổn với mọi người !
Nghe chưa xong câu chị thứ hai nhảy cẩng lên:
-Nó là thứ lăng loàn ngang ngược không coi ai ra gì ,cha mẹ chồng con ,xóm làng đều bị nó chưởi hết ráo chẳng chừa một ai ;nay tui dạy cho nó bỏ thói hồ đồ .
nghe hai chị phân bua bà cụ lùi lại ba bước :
-À thì ra cả hai con đều muốn LÀM VIỆC THIỆN -(Giáo hóa kẻ khác trở thành người tốt )
Ông Balzac này là tác giả cũa ” Lão hà tiện ” đây mà . Đọc câu này thì thấy rằng đây là nhiệm vụ cũa người phụ nữ chứ đâu phải cũa đàn ông nhưng nếu Thoại Vân cần góp ý làm thế nào để tạo ra chồng tốt thì thật ra cũng chẳng khó gì, tất cã đều trong khả năng cũa Thoại Vân thôi . Ngày mai đi làm sớm không có thời gian, chỉ tạm có vài ý như sau
– Chỉ cho hắn đủ tiền ăn xôi thì ngay lập tức hắn trỡ thành kẽ tiết kiệm
– Cho hắn ra đường với bộ dạng ” Áo vũ cơ hàn ” thì ngay lập tức hắn trỡ nên chung thuỷ vì chã ma nào thèm rớ tới .
– Bắt hắn làm việc nhà đến khờ me thì tự nhiên hắn không còn sức đễ đi rong .
– Khi hắn không còn tiền thì hắn sẽ quanh quẩn bên vợ con với hy vọng chôm chút đỉnh tiền để xài ….như vậy hắn sẽ luôn luôn ” gần gủi” vợ con .
– Bắt hắn ăn cơm với muối thời gian dài thì sau đó món trứng chiên đối với hắn sẽ là đại tiệc, từ đó hắn sẽ ngoan ngoản và hiền lành để có thêm bữa đại tiệc khác
Sơ sơ vài chiêu đó là Thoại Vân sẽ có được người chồng hiền lành, chung thuỷ, luôn gần gủi vợ con và biết tiết kiệm ….đó quả thật là người chồng tốt như ý
Hi … Lảo Trúc nè …
Ê …TVân ơi … Cái bài phương pháp của lảo Trúc mình đưa ra … thấy quen quen nha mi … mấy cái vụ này … tụi ni trải qua hết gồi nè … truyền cho nhau bí kiếp cùng sử dụng cho tất cả các chị em mình đó nha … Hèn chi các anh chồng tụi mình hiền khô tốt bụng dử à nghen … Mà … mà … cái đó xưa gồi … còn bi giờ sao hả …??? chắc phải ngược lại thôi hén …
Cám ơn lảo Trúc nhen … còn bí kiếp gì cho khúc sau nửa không xin tiếp tục nhé … he … he …
Anh VHiệp thân.
Cám ơn lời hay ý đẹp của Anh, có lẻ hằng ngày như mỗi ngày và mình có nhiều thì giờ trống trải quá, nên đầu óc suy gẫm vớ vẩn thật.
Sống xứ người mình vẩn không giống người, về Vn thì mình cũng chẳng giống ai.
Nên cuối cùng mình chẳng biết quê hương mình ở đâu?
Mong đón nhận thêm ý kiến của Anh cũng như của tất cả các bạn.
Chân thành cám ơn.
Một cuối tuần vui vẻ.
Bạn Đức Hiếu suy nghĩ hơi nhiều đấy… Khổ là những gì bạn nghĩ là đúng chứ không sai. Tụi Tây vẫn thường bảo nhau phải biết mình là ai (You’ve got to know firstly who you are)! Biết mình là điều đúng phải làm, nhất là trong hoàn cảnh ở xứ người. Biết mình để thích ứng bởi không thích ứng thì không tồn tại mà thích ứng để rồi đánh mất chính mình thì cái tồn tại đó chỉ còn là cái xác. Bạn còn nghĩ thế là còn tồn tại và chưa mất chính mình. Chúc mừng bạn!
Quê hương đơn giản là nơi mình sinh ra và lớn lên. Bạn không thể không có quê hương! Yêu nó hay không lại là chuyện khác và yêu nó thế nào lại còn khác nữa… Đây là chuyện dài nhiều tập. Lúc nào rảnh mình sẽ viết sâu về nó và mong bạn góp ý. Lúc này mình chỉ bàn với bạn là bạn có quê hương và nơi đó có vui, có buồn, có những người thương. Nếu bạn có dịp về Việt Nam, mình và các bạn ở đây sẽ giúp bạn tìm lại quê hương. Thân
Anh Hiệp thân.
Cảm ơn sự chia sẽ và hiểu được tâm tư của người sống xa quê hương, đôi khi với cái nhìn của tớ: tớ tự hỏi có lẽ mình quá bảo thủ và suy nghĩ về cái tôi nhiều quá, nên khó có thể hòa nhập với người bản xứ được.
Mặc dù mình cũng tương đối hiểu biết về ngôn ngữ cũng như văn hóa của họ, nhưng có lẽ Anh cũng đồng ý với Tớ rằng: Con gà ta là con gà ta, con gà Mỹ vẫn là con gà Mỹ. Khó mà nhầm lẫn được.
Bao lần Tớ đã có dịp về VN, nhưng vẫn cảm thấy lạ lùng và hoàn toàn khác biệt với mọi thứ trong sinh hoạt hàng ngày nơi xứ người.
Chính vì với những suy nghĩ như vậy nên Tớ tự hồi: Nơi đâu là quê hương mình? Tớ đã cố gắng tìm hiểu để nhận được câu trả lời hài hòa nhất, nhưng có lẽ khó thật.
A còn chuyện về VN, thì Tớ cảm ơn tấm chân tình của Anh nhiều lắm. Không dám hứa trước Anh Hiệp à, nhưng nếu có dịp về thì sẽ cố gắng liên lạc và đến thăm Anh.
Nhìn hình ảnh của các bạn chup khung cảnh thôn quê VN và cảnh vườn cây ăn trái của nhà Anh trên trang web, thấy hình ảnh cây tươi xanh trong đúng là quê hương VN. Có lẽ lâu lắm rồi mình không có cơ hội để nhìn thấy, khung cảnh cây trái xanh tươi thật sự của miền quê VN .
Hy vọng đón nhận thêm nhiều ý hay lời đẹp từ anh và các bạn.
Mình đã trải qua những tháng ngày trằn trọc như bạn. Mỗi người có những suy tư, lý lẽ riêng. Tuy vậy, bạn phải dứt khoát với chính mình để có sức mạnh vượt lên. Xin giới thiệu bạn bài phỏng vấn bộ trưởng Đức gốc Việt trên trang mạng dưới đây
http://www.spiegel.de/international/world/interview-with-german-economy-minister-philipp-roesler-about-vietnam-a-855880.html
Hy vọng sẽ có cảm nhận của bạn sau bài đọc này.
Anh Hiệp thân.
Cám ơn anh đã giới thiệu về bài phỏng vấn trên, đọc tớ cảm thấy hay lắm và đáng để suy gẫm.
Tớ rất thích bài hát “Quê hương là chùm khế ngọt”. Trong đó có câu: Quê hương mổi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi, quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người….
Hy vọng có một dịp nào đó, anh viết những bài về quê hương với cái nhìn khách quan cuả một người từng sống ở haỉ ngoại.
Đức Hiếu mến,
Bạn nặng lòng với quê hương như thế khổ lắm. Mình e rằng chùm khế này chua chứ chả có ngọt đâu. Bạn cứ ghé trang mạng caothang76.blogspot.com xem nó chua thế nào nhé. Giờ thì mình giới thiệu bạn một bài viết của Việt kiều Mỹ, tiến sĩ Alan Phan, trên http://www.gocnhinalan.com/bai-tieng-viet/toi-yeu-dat-nuoc-toi.html
Chúc bạn thấy lòng thanh thoát để làm việc vui vẻ hơn, hiệu qủa hơn và tiến gần hơn cái bạn đang tìm. Thân
Anh Hiệp thân.
Cám ơn Anh đã giới thiệu bài viết của Anh A.Phan.
À! Tớ có ghé qua đọc bài viết của Anh, hay lắm. Dù sau thì các Anh cũng diển đạt được một số tâm tư mà tớ đang vương vấn phải.
Anh an tâm, Tớ làm việc ở công ty đàng hoàng và tốt lắm, hiện nay thì tớ đang chuẩn bị hướng về hưu nên hơi lộn xộn một tý.
Có dịp Anh Em mình trao đổi thêm.
Mọt ngày vui vẻ.
Người ta nói những giọt lệ tuôn trào thì cay đắng nhưng những giọt lệ âm thầm còn cay đắng nhiều hơn. Có bao giờ bạn cảm thấy mình không làm sai cái gì đó thậm chí những cái sai này do người khác tạo ra, nhưng gì cớ gì đó bạn nhận lỗi về mình không? Mình thì có đó, giá mà cuộc sống cứ mãi êm trôi mở mắt ra nhìn thấy nụ cười chen lẫn vào những tia nắng nhẹ đang chào đón mình cùng với một ngày mới… vậy thì… hoàn mỹ và êm đẹp quá!
Có những khoảnh khắc trôi qua nhưng nó luôn đọng lại trong lòng những nổi đau âm ỉ, thèm có một bờ vai để chia sẻ, để buông xuôi những khó khăn trong cuộc sống mà một mình phải chịu đựng phái đương đầu với tất cả để dành lấy sự sinh tồn. Giá mà cái chết nhẹ như lông ngỗng thì chắc ai cũng dễ dàng dành lấy. Mình nhớ ngày ngồi cạnh bên giường nhìn mẹ trong cơn hấp hối, mẹ yếu ớt thở từng hơi thở cuối cùng trong những ngày còn lại. Lúc đó mình ôm lấy mẹ, nhìn mẹ già gầy còm ốm yếu, thèm được dắt tay đi cùng với mẹ về bên kia thế giới… nhưng sao lúc đó cũng khg khóc được, những giọt lệ cứ tuôn chảy trong lòng rồi trở thành một cơn uất nghẹn…cuộc đời còn cả trăm thứ chưa giải quyết xong mà cả trăm thứ này cũng lại dính vào chuyện con cái và trách nhiệm chưa hoàn thành nợ đời cứ mang mãi, và chắc là mẹ cũng không yên lòng ra đi cũng vì vậy! Nhìn những giọt nước mắt mẹ tuôn chảy trên gương mặt gầy gò không còn sự sống mà đau lòng lắm!. Chết thì mọi chuyện quá dễ âu chắc cũng là nợ trần mà chúng ta chưa trả hết.
Có những lúc nhìn chung quanh mình đầy ấp tình yêu thương bạn bè, nhưng chỉ một vài người bạn hờn ghen không cảm thông cho mình một vài điều gì đó, gây cho mình những nổi đau âm ỉ. Lúc này thật sự rất buồn thèm cái gì các bạn biết khg? Được sống trong một thế giới khác thế giới ảo nào đó cũng được một linh hồn khác hay thậm chí cả một hình hài khác để mình khg phải là mình nữa. Bạn bè là cái gì vậy? Tình thâm là cái gì vậy? Sao lại phải đau buồn và sao lại muốn trốn chạy? Giá mà mình học được cách phớt tỉnh Ăng Lê cho qua mọi chuyện thì hay biết chừng nào! Đầu lúc nào cũng đau nhức, nổi buồn cứ quanh quẩn bên trong, uất ức vì mình khg lầm lỗi mà cứ phải nhận lỗi, cũng chẳng hiểu được tại sao lại làm như vậy, trời biết đất biết, không san sẻ được, không bẻ vụn ra được lần này thật sự như vậy rồi Thoại Vân ơi. Đau quá rất là đau….
XL ơi, cái điệu này chắc phải đi tu rồi !?!
Kiệt à lựa Chùa của Ni mà Tu thân
Em dã vô chùa tu một lần rồi, bị Điệp cắt đứt dây chuông sợ quá đi ra, sợ các anh rủ đi nhậu khg kéo được chuông cho em nghe nên em mới trốn ra đây chứ! Trời ơi tu không có dễ đâu anh ơi, em mà tu Thoại Vân nó mang lựu đạn tới chùa chờ hoài sư thầy cũng đuổi em ra thôi hihi…
Ngủ một đêm dài đăng đăng nhân tình thế thái bỏ ngoài tai sáng ra nhận thư Thoại Vân hỏi thăm chị chủ chợ có chuyện gì vậy? Em mà nói ra thì sợ mọi người đi lượm vỏ về bán ve chai, với lại đi tu khg ai canh chừng chợ hehe…
Người chồng tốt , vợ nói gì cũng im lặng
Ngưòi chồng tốt, vợ mua cái gì cũng miễn ý kiến
Ngưòi chồng tốt, vợ tiêu sài bao nhiêu cũng không than
Ngưòi chồng tốt, vợ ăn uống bao nhiêu cũng không nói
Ngưòi chồng tốt , vợ lấy bao nhiêu tiền cũng không kêu
Ngưòi chồng tốt , vợ chết rồi không buồn ,không vui
Chỉ thét lên “quá đã ”
Nhân ngày 8/3
Thoại Vân có ý kiến gì không ?
Đọc qua bài viết trong chợ chồm hổm cuả Anh Thông có nhắc đến tuổi học trò và cuộc thi tú tài cuả các cô cậu học sinh ở Sàigòn.
Ngược dòng thời gian có lẻ tất cả anh em đã học ở Cao Thắng khi đến năm lớp 11 và 12 mà đúng vào 18 tuổi, thì đều bị nhiều lo lắng, phiền muôn và điêu đứng cho cuộc thi Tú Tài 1 và Tú Tài 2. Nhất là ngày xem kết quả “Đậu” hay “Rớt”, vì đây sẽ là cái móc ngoặc cuả cuộc đời sau bao năm đèn sách.
Anh Em chúng ta được sinh ra và lớn lên trong cuộc nội chiến sống chết, lữa đạn không tránh chúng ta. Ngày đó những anh em lớp 11 cuả niên khóa 74-75 đều bị dính vào tuổi đông viên , theo lệnh hạ tuổi tổng động viên cuả chính phủ lúc bấy giờ.
Từ gia đình Cha Mẹ Anh Chị Em đều mang một nổi lo lắng, rồi đây chàng thanh niên trước hay là sau cũng sẽ được mang hình lên bàn thờ để thờ phụng trong gia đình.
Thời gian để chuẩn bị dẹp sách vở để lên đường nhập ngủ, hầu như tâm trạng cuả Anh Em học sinh không ai còn thiết đến chuyện học hành. Bao nổi thất vọng bao chùm trong tâm chí cuả tất cả Anh Em. Sự chán trường trong cuộc sống không tương lai, đã biến một số Anh Em trở thành những kẻ hút thuốc, uống rượu, thậm chí nhập băng đảng để ra trung tâm thành phố Sài gòn, tìm cách kiếm chuyện đánh nhau với những thanh niên nhàn rỗi đang rong chơi tại thành phố. Vì họ biết đây là những thanh niên có gia đình bề thế và giàu có nên những thanh niên nầy không phải đi quân dịch.
Ngay cả trong lớp học cũng vậy, những anh em thuộc gia đình quyền thế và giàu có họ cũng rất là an tâm, vì trong túi cuả họ đã thủ sẵn tờ giấy “Động viên tại chỗ” vì lý do vân vân và vân vân. Riêng những anh em thuộc diện thấp cổ bé miệng thì đành giao phó cuộc đời cho số mệnh.
Ngày đó mình cũng thuộc vào diện chờ ngày để ra đi trình diện và giao cuộc đời cho số mệnh! Sự bấp bênh cuả cuộc sống không tương lai, nên chuyện tình cảm với người bạn gái cũng không tình tứ lắm, chỉ ở ranh giới là bạn không hơn không kém . Một người bạn mình quen biết trong một chuyến công tác xã hội do ban xả hội trường tổ chức. Không nhớ rỏ lắm hình như ở đâu đó bên Cát Lái có trại cô nhi viện thì phải? Nhóm xả hội sinh họat thường xuyên hằng tuần ở vườn Tao Đàn, dần già các bạn trong nhóm trai lẩn gái xem nhau như là Anh Em trong gia đình.
Có lẻ người bạn đã thấu hiểu hoàn cảnh cuả mình, mặc dù mình không than vãn hay cấu cứu, một hôm sau buổi sinh hoạt Cô ấy nói: “Để NN về nhờ Ba ở nhà giúp cho Anh”.
Một câu nói có lẻ mổi lần nhắc đến hai chữ CT, là không bao giờ mình quên được. Sự chân thành cuả NN làm mình quá sửng sốt, ngày đó có lẻ bản ngã, tự ái và cái toi quá lớn, mình chỉ biết nói: “Cám ơn NN, thôi để đến đâu hay đến đó, đừng làm phiền Bác ở nhà”.
Mặc dù mình đang rất cần sự giúp đỡ cuả người khác, bản thân mình biết. Nếu Ba cô ấy giúp thì chắc chắn mình sẽ khỏi phải đi quân dịch, nếu có đi thì cũng được mang về Sàigòn làm lính kiển với quyền hành Ông đang có trong tay.
Cũng may mắn, thời gian đó Anh Em trường kỹ thuật CT làm một cuộc biểu tình “Chống lệnh đôn quân, xin tăng tuổi cho học sinh kỹ thuật”. Sau cuộc biểu tình có bạo động cuối cùng đòi hỏi cuả Anh Em học kỹ thuật được giải quyết. Xem như mình đã được cơ may để tiếp tục theo học tại trường CT.
Sau những biến động ngày càng khóc liệt, mọi thứ đều không bình thường kế đến là biến cố 75, thì xem như mình không có dịp để gặp lại cô ấy, Một người bạn có một tấm chân tình thật là bao la.
Qua bài viết hôm nay, mình xin chân thành cám ơn các bạn lớp 10CT5 và các bạn lớp 11T6 (74-74). Đã tạo cho mình một thân tình thật là dể thương mà mình đã không ngờ trong lần về VN năm qua. Thân tình nầy mình sẽ giử mãi và không bao giờ quên.
Hoa lan là một loài hoa đẹp tuyệt vời mà thiên nhiên đã ban tặng cho cuộc sống cuả chúng ta, theo tự điển bách khoa thống kê có khoảng từ 21,950 đến 26,049 được nằm trong gia đình cuả các loài hoa lan.
Hoa lan được ví như vị nữ hoàng cuả sắc đẹp, vì hoa lan mang dáng vẻ đài các và sang trọng. Màu sắc sặc sở và haì hoà cuả những cánh hoa, cùng sự cấu trúc cánh hoa đa dạng và khác thường, cộng với hương vị ngọt ngào đã mang đến cho người thưởng lãm một sức quyến rũ vô cùng ngoạn mục.
Sự quyến rũ và huyền bí của hoa lan làm cho những người nhận được hoa lan rất thích thú, mà các loại hoa khác không có khả năng gây ấn tượng với người nhận. Trong số các loại hoa được biết, hoa lan chiếm một vị trí đặc biệt như là một trong những loài hoa lôi cuốn và quyến rũ, làm cho chúng trở thành một sự lựa chọn đặc biệt khi bạn muốn thể hiện tình cảm cuả mình dành tặng cho những người bạn yêu mến.
Một nghệ nhân chuyên về sơn maì có tặng cho ông cụ cuả mình, khi ông ấy nhìn thấy những chậu hoa lan treo lủng lẳng ngoài sân ở nhà. Một bià lịch làm bằng sơn mài với khắc hình cành hoa phong lan và bốn câu thơ. Có lẻ mổi khi noí đến hoa lan là mình nhớ ngay bốn câu thơ sau
Phong lan khoe sắc thắm
Tươi mát dưới nắng hồng
Phất phơi trên cành lá
Đón đợi khách nhàn du
Chào anh Đức Hiếu,chắc anh cũng mê hoa lan lắm,Anh có trồng lan không.
Em thì rất là mê,từ hổi nhỏ thường đi vào rừng tìm hoa hay la cà thăm những người quen có vườn lan ,thường là lan bản địa .
Sau này thì em có điều kiện ít nhiều để theo đuổi thói quen này,nhưng cũng còn rất hạn chế vì vẫn chưa hoàn toàn tự do vể quỹ thời gian để chăm sóc sở thích này .
Em thích lan nhiệt đới vì đa dạng và nhiều màu sắc rực rỡ,và lại dễ trồng ở những nơi ấm áp. Nhưng em lại ở vùng lạnh,nên chỉ trồng được lan ôn đới thôi .
Em kể chút chuyện về Lan,mà em là 1 dân ngưỡng mộ .
Ngày xưa để có 1 cành lan đẹp là 1 kỳ công đối với người thích sưu tầm trong thiên nhiên .
nay thì tất cả có thể mua bằng tiền ,và dễ mua ,nên cái cảm giác “hồi hộp,thoả mãn ” khi tìm được món quý mà mình đeo đuổi không còn mạnh mẽ bằng .
Cái thú chơi lan tự nhiên rất lạ,một loài lan quý là loài mà mình thích,lắm khi trèo đèo lội suối hàng mấy ngày,cheo leo leo lên 1nhánh cây vắt vẻo bắc ngang 1 dòng thác nước đổ ầm ầm chỉ để bóc gỡ 1 bụi lan vô danh treo đầu ngành…nhưng cái cảm giác “mừng nhu bắt được vàng ” này rất lôi cuốn,khiến người ta liềi lĩnh .
Còn như giờ thì cái gì mắc và nhiều người tìm là mặc nhiên trở thành hàng hiếm,hàng sang . Và được người ta “chưng ” để thể hiện đẳng cấp . Nhiều người sở hữu những giống lan rất mắc tiền mà chưa hề biết cách …tưới lan làm sao cho đúng kiểu. Hì hì hì .
Chỉ biết là người ta có lan,thì mình cũng có lan.
Mai người ta có huệ thì mình cũnmg có …huệ.
Trước 1975,ở Đà lạt người chơi địa lan đa số sở hữu hàng nội là những loại lan tự nhiên được tìm về,hay mua lại của người dân tộc.
Em nhớ thường là vào sáng rất sớm,mọi người tụ tập ở chân cầu thang khu chợ Hoà Bình chờ nhửng ngưồi dân tộc tới để dành nhau hàng hiếm..
Lúc ấy dễ tìm nhất là hàng nội ,nhưng cũng có hàng ngoại được nuôi trồng trong tư gia của những ông “tai to mặt bự ” mà thảo dân lúc bấy giờ chỉ nge nói chứ không được mục sở thị .
Sau 1975,khi thành phố chìm trong hỗn độn của những ngày cuối cùng của 1 chế độ,thì những nhà quan vắng chủ được ngưồi dân tràn vào tìm hiểu,do đó có những loại lan ngoại có dịp hoà đồng với lan nội,và sau đó trở nên quen thuộc với mọi người.
Và cũng vì thế nên buồi ấy,vào thời bao cấp sau 1975 có nhiều loại lan mà người dân không biết tên,nên họ đơn giản nhất là lấy tên của nơi chúng tìm thấy để đặt,nên hồi ấy có những tên lạ là….lan Tím Sơn Hà (gốc từ tư gia nhà buôn Sơn Hà ,bán gạo ),Vàng Chính Ngiã,(từ tiệm vàng Chính Ngiã )hay Hồng 24 từ biệt thự số 24 T .H .Đ …).. .
Hồi ấy có 1 chậu lan kể trên là 1 gia tài,hở ra là bị trộm ngay,theo mốt : “để hở thì nó rinh,mà để kín thì nó rình …)
Sau này,vào khoảng 1985 trở đi,thông thương dễ dãi với thế giới bên ngoài nên lan huệ cũng dần trở nên phổ thông,không còn là cái mốt “nhà giàu ” như thủa xưa .
Vài hàng về lan..tản mạn cùng các anh chị….
Chiều nay nam Cali vào thu trời trở lạnh.Ngồi nhăm nhi ly bia với các bạn đồng hương ở chung aparment , sao lại nhớ VN quá đổi . Nghe tin sư huynh Chu Trần Căn dự tính tháp tùng Khôi Hương về VN hội ngộ lòng củng nôn nao.Mình mới định cư, phải lo giữ job,nên đành phải cố mà quên.
Hôm nay vào Tản mạn, đọc lại thấy hay. Như VT nói sao ta không ghi lại một thoáng chợt đến trong đầu để bạn bè chia sẻ nhỉ.
Thời gian rồi mình chỉ thỉnh thoảng vào KTCTUC để biết tin tức bạn bè, mà chẳng viết gì. Bây giờ nghỉ lại nếu ai cũng vào đọc không viết, có gì mà đọc, mà ai nào có chê trách đâu mà ngại
Cám ơn anh Hầu đã có suy nghĩ như vậy. Ngay cã khi mình viết mà cãm thấy không mấy ai quan tâm đến thì mình cũng nản chí anh hùng lắm hoặc nếu chỉ có chào hỏi chọc ghẹo kê kích qua lại riết rồi cũng nhàm, mình còn chán những gì mình viết ra huống hồ là người đọc. Mà càng ít người viết thì càng ít người đọc làm cho người viết càng ít hơn. Cứ như vậy dần dần trang mạng vắng teo, buồn hiu hắt.
Có nhiều vấn đề mình thấy hay lắm nhưng không viết được, đọc báo hoặc blog nào đó thấy thích muốn đưa lên nhưng lại ngại suy nghĩ của mỗi người khác nhau, thế rồi thôi.
Nếu là Face Book thì nếu thích thì có ý kiến, nếu không thì thôi chẳng ai ngại ngùng cã. Thời gian qua web site này số comment còn ít hơn FB của một cá nhân bình thường nữa. Cá nhân bình thường thì họ có khoảng chừng 20 – 30 friends thôi, trong khi cựu học sinh Cao Thắng thì có hàng ngàn người thế nhưng tại sao số comment lại ít như vậy ?
Mục Vài Phút Tản Mạn trước đây nhằm khuyến khích bà con tham gia viết nhưng rồi phong trào cũng xẹp dần. Thời gian đầu thì mục Vài Phút Tản Mạn theo đúng cách thức nhưng sau đó nó lại biến thành mục trao đổi vặt vảnh chứ không còn như mục đích ban đầu là không có phãn hồi trong đó.
Vừa rồi tôi có đề nghị tạo mục mới là Đọc Báo Dùm Bạn. Chúng ta thấy bài nào hay hoặc có tính thời sự hoặc sẽ được nhiều người quan tâm thì post lên. Sau mỗi bài viết đó, chúng ta sẽ có ý kiến vào, dài hay ngắn hoặc đơn giản là chữ OK cũng được, hy vọng khi có mục này thì số comment mổi ngày sẽ tăng lên, qua đó tạo hứng đễ các ngòi bút cựu HS Cao Thắng theo đó mà tham gia .
Ngoài ra tôi đề nghị thêm mục Hỏi & Đáp. Tất cã mọi người đều có thễ Hỏi những gì mình cần biết và Trã lời những gì mình hiểu rõ. Nếu là câu hỏi nghiêm túc thì câu trã lời sẽ nghiêm túc. Nếu là câu hỏi vui thì câu trã lời cũng sẽ dí dỏm theo.
Hy vọng rằng 2 mục mới này sẽ tăng thêm sinh khí cho web site chúng ta.
Cám ơn VT có những suy nghĩ giống mình, bên trang Blog Caothang76 cũng vậy,bạn bè thì đông nhưng chẳng thấy ý kiến gì. Viết hoài mình chán lười viết để mình Hiệp xoay xở . Mình nói thật lòng không nịnh VT , khả năng viết như VT mình không có được, thường nói với Hiệp ước gì VT thỉnh thoảng tham gia bên trang Caothang76 thì hay biết mấy.
Từ ngồi mổ cò từng chữ trên bàn phím, văn viết không suông câu, nhiều lỗi chính tả, nay gõ bàn phím nhanh hơn, văn viết đọc cũng được, mình nghĩ lợi ích vậy sao lại lười, cái đầu không xử dụng để cho mau lão hóa.
Mình chỉ ngại duy nhất một điều vì cách diễn đạt bạn bè không hiểu hết ý buồn lòng, còn việc viết hay dở mình đâu phải nhà văn đâu mà sợ, do đó mình đề nghị nếu những gì mình viết không phù hợp các bạn cứ việc xóa nhưng Email cho mình biết để khỏi buồn.
Rồi anh Hầu mà rủ anh Trúc qua nhà anh là bên này em đếm ruồi cho qua ngày đoạn tháng. Khó khăn lắm anh em nhà em mới giữ được trang web Úc Châu, nhà em khổ cái có mình anh Đạt rành về IT tụi em thì chia nhau đứa giữ nhà, đứa giữ khách trước đây được anh Chơn vào ra chia sẻ văn chương với anh Trúc. Em ước gì anh em Cao Thắng mình dồn nội lực vào chung trang web Úc Châu làm cho nó mạnh hơn, vì đây là trang web anh Đạt đã bỏ ra số tiền để mua rồi, nó khg chỉ là blog thành ra đóng cữa thì tiếc lắm! Mỗi lần thấy các anh vào em mừng muốn chết!
Cám ơn anh Hầu đã thay mặt tụi em đến giếng đám tang anh Chơn ít ra là anh mang được một chút tình làm cho ảnh cảm thấy ấm áp và khg bị lãng quên.
Xuân Lan ơi, đối với tôi trang Web KTCTUC tôi rất quý, nhờ các trang mạng Kỷ Thuật Cao Thắng mà chúng ta kết nối được CHS Cao Thắng khắp năm châu với nhau. Vậy tại sao chúng ta không vào tất cả các trang của CHS Cao Thắng để giao lưu nhỉ, các bạn cũng nên qua Blog Caothang76 cho vui.
Tôi có nói với Hiệp qua tham gia KTCTUC, Hiệp đang buồn chuyện không vui, do bạn bè hiểu không hết ý Hiệp muốn nói trong một bài trên Caothang76 vừa rồi nên ngại.
Mình một nhà mà, tôi sẽ xuất hiện thường xuyên, XL khỏi lo, chỉ mong các bạn thông cảm cho lối viết của tôi vì tôi không có khiếu viết, mà đa số anh em mình cũng vậy, mình thích viết và đọc vì trong đó có cái tình bạn bè phải không XL . Thân
Anh Hầu khiêm nhường quá! Lời văn mạch lạc nhẹ nhàng như vậy quá khiếu rồi. Thế là ngoaì Việt Trúc ra hôm nay tôi học hoỉ được chút kinh nghiệm từ anh Hầu làm sao chúng mình đuợc thọ lâu thêm PP nầy tương đối dể dàng cho bước đầu, thực hiện được rồi mới đi đến áp dụng giai đoạn thứ hai cuã VT. Nhưng cần phải học thuộc lòng từng chử mới được ( vì daọ nầy hay quên lắm). Nếu giữa đường có lở mắc phạm sai lầm mà Bà nhà biết được thì chắc chắn việc tiếp tục định cư cuả tôi sẽ bị từ chối và tôi không biết mình phaỉ qua Mỹ hay bay về VN kiếm mấy anh tá túc…
Anh em KTCT Úc Châu rất vui khi thấy sự góp mặt trở laị cuã tất cả các anh chị em từ moị nơi, như thế tình thân chúng ta ngaỳ càng gắn bó hơn.
Anh Hầu ơi, em cũng lên trang Cao Thắng 76 đọc và biết được anh em lớp anh bất hòa nhau. Em rất buồn rất là đau trong tim. Thật ra thì chính trị là tùy quan điểm và nhận thức của mỗi người, em biết ngay là nếu để mục này mỡ rộng ra thì sẽ có chuyện nên từ đầu trang web Úc Châu định hình là khg viết bài hay bỏ những comment liên quan đến nó. Các anh là đàn ông kiến thức sâu về xã hội, chiến sự rộng lắm viết ra thì sẽ có chuyện đấu đá nhau thôi! Mà thú thiệt nha bên trang blog của anh có những ngồi viết cao cấp quá em khg dám bỏ comment luôn sợ bị ngố!
Em rất buồn và tiếc cho tình bạn của các anh phải nói là rất thương các anh bên lớp anh, nhưng chuyện đã xảy ra rồi chỉ mong là một lúc nào đó các anh bình tâm lại và nhận ra được “quan điểm của mầy khác tao, nhưng tao với mầy là bạn thân hiểu và thương nhau còn hơn anh em một nhà, thôi thì khg bàn đến nó nữa…và bắt tay kết tình lại!” đó cũng là điều em đang mong ước nhất thật đó! Mong các anh nghe em một lần đừng có cương nhau coi chừng cháy blog hic…
Cám ơn XL, tôi tin anh em rồi sẽ nghĩ lại thân tình như xưa. Hôm rồi bạn Đặng trung Khanh về nước gặp nhau cười toe toét đấy mà.
Còn việc viết sâu cạn, hay dở nếu không thông cảm cho nhau, tôi đây cũng có dám viết đâu. Chúng mình thích đọc comment của nhau bởi trong đó có cái tình chớ phải đâu hay dở phải không XL.
Thân chào tất cả các bạn,
Đã lâu không vào trang các bạn dù vẫn thường xuyên theo dõi. Thành thật xin lỗi vì sự im ắng của mình. Hơn ai hết, mình hiểu sự cố gắng duy trì trang mạng của anh em và quý mến tấm lòng nhiệt huyết của tất cả. Xin cho mình được ‘vinh danh’ tinh thần Cao Thắng của các bạn mà biểu hiện cao đẹp nhất là trong đám tang của bạn Chơn những ngày gần đây. Cũng xin được thay mặt gia đình Chơn, cảm ơn tấm thạnh tình đó.
Thật sự, mình không ngại viết. Đã sợ thì không viết mà đã viết thì không sợ. Tuy nhiên, mình ngại cháy lan… Giờ thì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Chúng mình tiếp tục giao lưu, vui như những ngày còn viết truyện tiếp sức hôm nao, các bạn hỉ?
Hi anh Hiệp và anh Hầu ơi, hôm vào blog các anh thấy hình anh Khanh chụp chung với các anh em cũng vui lắm! Ít nhiều vì các anh cũng thông cảm được cách sống và quan điểm của nhau để kết lại tình bạn.
Anh Hiệp đừng có lo cháy lan, bên này có hai chú Sam chữa cháy là em và Kim tụi em có hai vòi ròng lớn lắm, cháy tới đâu là tụi em dập tắt tới đó liền hihi…
Trang web này là của thân hữu Cao Thắng chúng ta chỉ nói về trời trăng mây nước kỷ niệm và tình bạn. chính trị sẽ mỡ rộng chiến trường ra quá hai thằng em đỡ khg nổi sợ quá là tụi em phun nước…mắt đó nha mong các anh thông củm hén!
Thấy anh Hiệp quay lại web là biết mọi chuyện đã êm và anh đã qua được cơn buồn phiền hiểu lầm nhau. Mong là các anh lớp T4 các bên cũng vậy, coi như cuối đời này cho em một chút ân huệ hãy xích lại bên nhau cho em vui các anh ơi! Thank you các anh nha!
Khiêm nhường gì đâu Phước ơi, được bạn bè đọc và chia sẻ vậy là mừng rồi. Tui tự hứa siêng lên mạng là để cho cái đầu chậm lão hóa, một tháng không viết, phải ngồi dò từng chữ để mổ cò trên bàn phím, văn thơ thì lủng cũng đọc đi đọc lại sửa hoài, nay khá hơn rồi.
Nhưng tôi biết các bạn kinh nghiệm đầy mình sao chẳng thấy ai đóng góp cho cẩm nang bí quyết sống thọ để anh em mình học tập nhỉ. Phước cho tôi hỏi nhỏ, hôm trước thấy hình bạn trên phản hồi bên cạnh một cô xinh đẹp sao nay lại thay tấm khác có một mình thế ? Thân